6.
Sau đó đó tôi bắt đầu lo lắng, cứ nhớ đến việc bị bạn trai cũ và Lâm Mạn phản bội, cơn giận trong lòng càng lúc càng dâng cao cao hơn.
Tôi có thói quen nếu tâm trạng không tốt sẽ uống rượu trắng.
Vì mời tôm hùm đất nếm thử một chút mà tôi đã nhỏ mấy giọt rượu vào trong cốc nước màu hồng của anh.
Sau khi rời khỏi quán bar, các đồng nghiệp đã say ngất.
Tôi gọi taxi về nhà.
Ngủ đến nửa đêm, thấy bên cạnh mình là một cậu em trai nhỏ đẹp trai ngời ngời.
Chẳng lẽ đây là đối tượng đẹp trai mà Thập Tam nói hay sao?
Con tôm hùm này cũng được đó chứ, có thể để cho tôi mơ thấy cậu em đáng đồng tiền bát gạo như này.
Nghĩ thôi cũng thấy thích thú rồi.
“Dậy, dậy đi, đến giờ đi làm rồi….”
Tôi đang sờ mó tứ tung trên cơ bụng của em trai.
Sau đó, chuyện không thích hợp để kể cho trẻ em đã xảy ra.
Hôm sau tỉnh lại, tôi cảm thấy cả người đau nhức.
Liếc qua đứa em trai tuấn tú bên cạnh, kí ức điên cuồng đêm qua ùa về.
Tôi lập tức trở nên uể oải.
Vội vàng nhắn tin vào nhóm bạn thân.
“Chết tớ rồi, hình như tối qua tớ mang một em trai nhỏ từ quán bar về nhà, giờ đang nằm ngủ bên cạnh, tớ phải làm sao bây giờ?”
Bạn thân hỏi tiểu thịt tươi khoảng bao nhiêu tuổi?
Tôi nói trông khoảng 18 tuổi.
Cả ba người lập tức bùng nổ.
“Cầm thú!”
“Cậu đã làm hại một đóa hoa của tổ quốc rồi.”
“Chờ em ấy tỉnh dậy, hỏi xem em ấy có muốn một mối tình chị em hay không nhỉ?”
Tôi cảm thấy tội lỗi đầy mình, tiếng thông báo phát ra từ điện thoại cứ vang lên không ngừng.
Vừa mở ra đã phải há hốc mồm.
Hai cổ phiếu của tôi đang tăng ầm ầm.
Tôi vui vẻ xem lại hai tờ vé số kẹp trong quyển sổ ra xem lại.
Hóa ra lần trước tôi nhìn lộn số.
Thì ra hai tấm vé số này đã trúng thưởng, tổng cộng bốn trăm bốn mươi bảy triệu nhân dân tệ.
Cảm giác này thật khó mà tin nổi.
Tôi ngồi phịch xuống ghế sô pha đờ đẫn một hồi, lúc sau em trai nhỏ bọc chăn bước đến, lay lay tôi.
“Phu nhân, bổn tọa đói bụng.”
7,
Tiểu thịt tươi lộ hai vai, đôi mắt sáng ngời mang theo một chút ngượng ngùng, quyến rũ.
Vấn đề đã được giải quyết.
Em trai nhỏ chính là tôm hùm đất mà tôi nuôi trong chiếc bình nhỏ màu hồng.
À không!
Là Thần Tài Long Thập Tam.
Thôi xong, ngày hôm qua tôi còn cho Long Thập Tam ăn khá nhiều hải tảo và thức ăn chăn nuôi cho cá.
Là tôi có mắt không tròng, tôi không thấy núi Thái Sơn, tôi sai rồi.
Vì để biểu đạt sự xin lỗi, tôi đưa bộ váy rộng thùng thình nhất của mình cho anh mặc, còn tự tay xuống bếp làm cơm khô cho tôm hùm đất Thập Tam ăn.
“Thần Tài, ăn có ngon không?” Nhìn bộ dáng đói bụng như quỷ chết của tiểu thịt tươi, tôi cực kỳ đau lòng.
Tiểu thịt tươi mặc váy dài thành váy ngắn, xẻ tà nơi đầu gối, để lộ đôi chân dài ngút trời, vẻ mặt tủi thân.
“Ngon hơn sơ với hải tảo và thức ăn chăn nuôi cho cá.”
Đúng là hay mang thù, anh sớm làm tôi phát tài thì chẳng phải được ăn tổ yến mỗi ngày rồi hay sao?
Tiểu thịt tươi kiêm tôm hùm đất Thập Tam không ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng chén hết hai chén cơm khô, cười rộ lên để lộ mí mắt cong cong, môi hồng răng trắng.
“Vợ ơi, tối qua bổn tọa có lợi hại không?”
Tôi chẳng buồn nói: “Tạm được.”
Anh giống như đứa bé muốn có kẹo ăn: “Vậy ta có thể đòi phần thưởng không?”
Mặt tôi đỏ lên: “Muốn gì cũng được.”
Ai biết anh nói tổ yến ở trong nhà ăn hết rồi, muốn đi mua thêm.
Hóa ra là do tôi hiểu sai ý.
Tôi nói không thành vấn đề, bây giờ tôi đã là phú bà rồi.
Thật ra tôi vẫn không nhịn được mà lo sợ về tuổi tác của Long Thập Tam.
“Thập Tam này, mày nói thật cho chị biết, rốt cuộc mày đã thành niên chưa?”
Long Thập Tam lập tức ngẩng đầu, ưỡn ngực, khôi phục giọng điệu của một ông cụ non: “Theo tính toán thời gian của con người các nàng thì năm nay bổn tọa đã chín ngàn năm tuổi rồi.”
Chín ngàn năm tuổi mà chẳng khác gì trai mười tám, đúng là khiến người ta phải hâm mộ mà.
Khoan đã, tôi vẫn chưa ngốc.
Anh vẫn chưa trả lời vấn đề của tôi.
“Chị hỏi mày đã thành niên chưa? Ở Thần giới không có tính tuổi như con người hay sao?”
Vừa hỏi xong, Long Thập Tam lộ vẻ do dự, trên đầu tôi đổ đầy mồ hôi.
Nhưng vẻ mặt vẫn kiêu ngạo mà nói: “Tộc Kim Long tôm bọn ta chỉ có thành niên mới có tứ cách lấy nhẫn vàng.”
Tôi khẽ thở phào, hù chết tôi rồi.
“Vợ thì sao? Nàng bao nhiêu tuổi rồi?” Long Thập Tam hỏi lại.
Tôi thấy hơi xấu hổ nói, ở nhân gian này việc hỏi tuổi một cô gái là điều không có sự lễ phép, không ra thể thống gì cả.
Long Thập Tam thấy áy náy vô cùng, còn căng thẳng giải thích, anh cũng không phải ghét bỏ tôi tuổi còn nhỏ, còn đảm bảo sẽ rất nhanh nhập gia tùy tục không bao giờ hỏi nữa.
Trẻ nhỏ đúng là dễ dạy!
Nhưng cứ nhớ đến tối hôm qua, tôi bê ấm nước lên, rót một cốc uống ừng ực, có điều chẳng thấm vào đâu.
Long Thập Tam thấy mặt tôi đỏ thì suy đoán được tôi đang nghĩ gì, nghiêm túc nói: “Vợ, nàng mua cho ta điện thoại đi, nàng xem mấy bộ phim đó ta thấy khá xinh đẹp, bổn tọa cũng muốn học hỏi một chút.”
Da đầu tôi tê rần.
Tôm hùm đất thấy chúng từ khi nào thế?
Em trai à, tối không đi ngủ mà thức đêm xem phim thì sẽ không lớn được đâu.
Long Thập Tam nói tối qua tiêu hao quá nhiều thể lực nên muốn ăn thêm một chén cơm khô nữa, hỏi tôi có còn hay không.
Nước mắt tôi chảy thành hai hàng: “Vẫn còn có!”
Cơm nước xong, Long Thập Tam hỏi tôi có đủ tiền không, anh là Thần Tài, chút này vẫn còn làm được.
Tôi cười tươi như đóa hoa, nói anh không cần khách khí, chẳng phải bây giờ anh đã là của em rồi ư?
8.
Buổi chiều, tôi đi tới lĩnh thưởng ở trung tâm tỉnh.
Toàn bộ quá trình đều căng thẳng đến mức muốn chết.
Vì không lộ mặt nên tôi đành phải giả trang thành Băng Đôn Đôn*.
*Băng đôn đôn: có nghĩa là "đứa trẻ băng mũm mĩm", tượng trưng cho thể chất mạnh mẽ và sự kiên trì của các vận động viên và tinh thần Olympic.
Bởi vì quá căng thẳng nên khiến bản thân trở nên ngu ngốc hơn.
Người ta bảo tôi lấy giấy tờ ra thì tôi lại đưa que cay.
Người ta hỏi tôi đã có bạn trai chưa thì tôi lại nói trong nhà không có quặng nhưng sẽ quyên góp năm ngàn vạn.
Người ta hỏi muốn nhận chi phiếu hay chuyển khoản tôi nói ngày thường đều ngồi tàu ngầm đi làm nên không biết gì về xe.
May là không lộ mắt nhưng phá hủy hình tượng của Băng Đôn Đôn làm tôi thấy hơi có lỗi.
Cuối cùng nộp thuế, quyên góp, dư lại tiền giấy vẫn đủ cho tôi bước lên đỉnh cao của cuộc đời.
May là cách một lớp mặt nạ, nếu không tôi đã cười ra tiếng rồi.
Ngày đó, tôi dựa vào cơ bụng của Long Thập Tam mà chìm vào giấc ngủ, người trẻ tuổi đúng là tốt thật.
Ngày hôm sau, tôi kéo Long Thập Tam đến trung tâm thương mại, muốn khao anh một phen.
Chỉ vào cửa hàng hiệu cực kỳ khí phách mà nói: “Chọn đi, người khác có thì Long Thập Tam cũng có.”
Dáng vẻ của anh thụ sủng nhược kinh: “Vợ à, nàng đối với ta thật tốt.”
Long Thập Tam từ tên biến thái thích mặc váy lắc mình biến hóa thành chàng trai cao ráo đẹp trai giàu có.
Vẻ mặt của anh nhìn tôi đầy mong chờ, hỏi có thể lấy thân phận là bạn trai của tôi mà tham gia buổi họp lớp được không.
Đôi mắt của Long Thập Tam sáng trưng, phản chiếu hình bóng của tôi, nóng bỏng rực lửa như đang muốn đốt cháy tôi.
Tôi nói vẫn đang thiếu đồ.
Vì thế lại mua thêm hai con siêu xe cùng một dãy biệt thự rồi đưa chìa khóa cho Long Thập Tam.
“Từ hôm nay trở đi anh sẽ là người đàn ông của gia đình. Thực tế thì phụ nữ bọn tôi luôn lấy sự nghiệp làm trọng, chiếc nhẫn vàng tạm thời sẽ để ở chỗ tôi, sau này có dùng đến không thì phải xem số phận của anh rồi.”
“Không thành vấn đề, bổn tọa và Táo vương gia rất quen thuộc, để bổn tọa đi thỉnh giáo người đó cái đã.”
Long Thập Tam lấy chiếc di động mà tôi mới mua cho anh ra.
Bảo bối xoa xoa màn hình nói muốn đi tìm Táo vương gia để khoe.
Chiếc di động mà Táo vương gia đang dùng bây giờ là đồ cũ của vợ, đúng là quá thảm.
Nhưng Táo vương gia không cảm thấy bản thân thảm, còn luôn cười nhạo Long Thập Tam không kiếm được vợ.
Bởi vì nhẫn vàng của Kim Long tôm tộc không đáng tiền, làm gì có người con gái nào chịu gả cho anh đâu.
Nghe đến đó, tôi cảm thấy vô cùng tức giận.
“Được rồi A Tam, anh mau đi vả mặt Táo vương gia đi, kiếm được người vợ xinh đẹp giống như tôi đây không cần phải quá khiêm tốn.”
Đột nhiên tôi cảm thấy, thật ra cái tên yêu tinh tuyệt sắc này cũng không tồi.
Cái gì mà người khác tôm chứ?
Điểm mấu chốt đó không quan trọng, có ăn được không?
9.
Đúng rồi, nửa tháng sau chính là ngày mà các bạn học khoa kiến trúc của đại học tụ họp,
Lâm Mạn cố ý tag tôi vào trong nhóm lớp, bảo nhất định phải đưa bạn trai đi cùng.
Cô ta còn có ‘ý tốt’ bảo tôi phải mang nhiều tác phẩm tốt hơn đến.
Bởi vì giáo sư Lý cũng sẽ tới.
Mọi người đều là học sinh của giáo sư Lý khoa kiến trúc, ai có tác phẩm tốt sẽ được giáo sư Lý đề cử giúp đỡ, đến lúc đó hạng mục tuôn vào cuồn cuộn, không cần lo tiền tài.
Lâm Mạn là người hai mặt, tôi vẫn luôn biết điều đó.
Mấy bạn học nữ có mối quan hệ tốt với tôi đã gửi qua một bức ảnh.
Sau lưng Lâm Mạn nói tôi thật đáng thương, năm năm trước chia tay với chồng cô ta mà vẫn chưa gắng gượng chống dậy được.
Không có tác phẩm cũng không có ai theo đuổi.
Rõ ràng chỉ là một cô nghèo phải đi làm kiếm tiền thuê nhà lại còn độc thân, một hai cứ cậy mạnh nói mình có bạn trai là nhà giàu.
Lâm Mạn còn tốt bụng mà khuyên mọi người khi tụ họp đừng vạch trần tôi, tránh khiến tôi nghĩ quẩn.
Đã làm bà tám, tra nam thì thôi đi, đã thế năm nào cũng khoe khoang với tôi.
Đợt thiếu tiền thuê nhà là do tình hình dịch bệnh căng thẳng, ông chủ khất tiền lương đã được chưa?
Nhìn tấm chi phiếu vừa mới trúng thưởng với thẻ ngân hàng, tôi nở nụ cười.
Ở buổi họp lớp tôi nhất định phải vả mặt cô ta cho thật đau đớn.
Năm năm qua, sao tôi không cho ra tác phẩm tốt?
Tôi mở bản thiết kế “Gia hồng” trong điện thoại, nhìn chằm chằm vào đó rồi suy nghĩ.
Có lẽ Long Thập Tam đoán được suy nghĩ của tôi, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay tôi, dịu dàng vô cùng.
“Năm năm trước nàng đã có thể tạo ra bản thiết kế xuất sắc như “Gia hồng” rồi thì năm năm sau, chắc chắn có thể tạo ra tác phẩm tốt hơn.”
Tôi sững sờ, quả nhiên Long Thập Tam rất hiểu tôi.
Kỳ lạ thật, Long Thập Tam chỉ đưa cho tôi một ánh nhìn nhưng nó lại là sự cổ vũ cực kỳ lớn.
Cũng từ đó, tôi có thể cảm nhận được một nguồn năng lượng tràn trề trào dâng ở sâu bên trong.
Năm năm qua, những lời động viên từ bạn thân, đồng nghiệp, thậm chí cả lời động viên của sếp cũng chưa bao giờ khiến tôi có cảm giác như vậy.
Tôi chạy vào nhà.
Giọng nói của Long Thập Tam truyền đến từ phía sau.
“Phu nhân, nàng đi đâu vậy?”
“Tôi bỗng dưng có cảm hứng rồi.”
10.
Nhân lúc đang có linh cảm, tôi vào nhà bắt đầu vẽ.
Những bản vẽ vứt đầy xuống nền nhà, hết bản vẽ này đến bản vẽ khác, tôi vẽ đi vẽ lại dựa theo linh cảm của mình.
Vẽ hăng say đến mức trời tối lúc nào cũng không biết.
Tôi làm việc đến mức quên ăn quên ngủ.
Nhưng tôi vui mừng đến mức không biết mệt mỏi.
Tôi có cảm giác bản thân mình đã đột phá đến chỗ cao nhất, giống như tài năng bị phong ấn trong vài năm qua dần dần quay trở lại.
Mấy ngày nay, tôi chăm chỉ làm việc, Long Thập Tam đảm nhận công việc giặt giũ, nấu nướng, cuộc sống của chúng tôi trôi qua rất êm đềm.
Có Thập Tam ở bên cạnh cổ vũ, tôi chỉ mất có tầm năm ngày để thiết kế ra tác phẩm “Hoa đào mùa xuân”, tác phẩm ấy đã ra đời dưới ngòi bút tuyệt vời của tôi.
Cấp trên cũng rất ngạc nhiên nhìn thấy tác phẩm “Hoa đào mùa xuân”.
Họ thúc giục tôi nhanh chóng hoàn thành bản thiết kế, còn cử thêm cho tôi một trợ lý để cùng chỉnh sửa lại bản thảo.
Hai ngày sau, cuộc đấu thầu giữa các công ty bất động sản lớn của Trung Quốc diễn ra.
Nếu tác phẩm của tôi trúng thầu dự án lớn, sếp hứa sẽ thăng cho tôi lên làm giám đốc bộ phận thiết kế.
Mùa xuân của tôi tới rồi.
Tôi không ngủ trong một tuần, quầng thâm dưới mắt in hằn lên phía trên.
Thập Tam mặc tạp dề, bưng một bát canh đến, anh nói là mới học được từ Bếp quân cách nấu canh gà bổ dưỡng, nói tôi phải bồi bổ cơ thể thì mới có sức chiến đấu.
Tôi vừa uống canh xong, cả người mệt rã rời, ngã nhào vào vòng tay của Long Thập Tam.
Trong lúc mơ mơ màng màng, hình như tôi được ai đó bế lên giường, sau đó nghe được giọng điệu trách móc đầy đau lòng của Long Thập Tam.
“Phu nhân đúng là không ngoan, canh gà này không những bồi bổ cơ thể mà còn giúp ngủ ngon, ngoan ngoãn ngủ một giấc thật ngon đi.”
Canh gà Thần Tài nấu đúng là rất ngon.
Bổn mỹ nữ ngủ rất ngon, khi tỉnh lại thấy cả người rất thoải mái, sắc mặt hồng hào, hai mắt cũng sáng hơn.
Tôi khen ngợi Thập Tam một hồi, nói anh chính là linh cảm của tôi.
Thế là nước lấn tới, anh nói mình muốn được thưởng.
Tôi không hiểu nổi, trong nhà có nhiều tổ yến như vậy rồi, anh còn muốn được thưởng cái gì?
Tôi vừa hỏi xong, Thập Tam quơ tay ý nói tôi đến gần anh một chút.
Giờ này, tôi nhìn rõ ánh vàng trong mắt Thần Tài.
Người trẻ tuổi quá dũng mãnh, mạnh mẽ như hổ, suýt chút nữa làm tôi không thở nổi.
Thời gian đó, lúc nào tôi cũng có linh cảm, sáng tạo được rất nhiều tác phẩm đẹp đẽ.
Bỗng nhiên có một hôm, Long Thập Tam nhìn tôi với vẻ lưu luyến.
“Phu nhân à, thời hạn ta rèn luyện ở nhân gian hết rồi, bây giờ phải về Thiên Đình báo cáo, chờ ta xử lý công việc xong sẽ quay lại ngay!”
Tôi bảo anh đi nhanh về nhanh.
Đàn ông cũng cần cố gắng, cần có sự nghiệp của mình.
Chỉ cần kiếm được tiền nhớ nộp cho tôi là được.
Với lại, đi sớm về sớm, nếu về quá muộn tôi sẽ dọn đi, quá hạn không đợi.
====
BẢN EDIT ĐƯỢC ĐĂNG TRÊN PAGE BỘ TRUYỆN TÂM ĐẮC, WATTPAD VÀ APP TYT 🦊🦊🦊🦊
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...