Cảnh 1: Sát thủ vô hình
Sáng sớm thứ Sáu ngày 13, tôi xuống tàu tại ga Tsunashima. Vạn vật yên ắng
trong màn sương sớm, mặc dù cũng khu vực này vào ban đêm lại rất nhộn
nhịp và sáng rực với những tấm biển đèn nê-ông của các khách sạn. Đêm
qua tôi ngủ không được ngon. Càng nghĩ về Taeko thì tôi càng thấy rối.
Kiyoshi tiết lộ rất ít và tôi vẫn thấy bí. Giờ tôi nhận ra rằng khả năng lập luận của mình không hơn mức bình thường là bao nhiêu. Tôi ăn sáng
tại một quán cà phê và cố gắng dự đoán trước tình hình trong ngày. Nó sẽ là một ngày đáng nhớ.
Tuy nhiên, khi tôi đến văn phòng của
Kiyoshi, cậu vẫn đang ngủ. Tôi đánh rửa mấy cốc cà phê bỏ lại trong bồn
và chuẩn bị chỗ cho hai vị khách sắp đến. Sau đó bật nhạc vừa đủ nghe và nằm xuống trường kỷ, tôi mơ màng chợp mắt. Cuối cùng, Kiyoshi cũng chui ra từ phòng ngủ, ngáp và gãi đầu. Cậu đã thay quần áo và cạo râu sạch
sẽ, trông Kiyoshi thực sự rất bảnh bao.
“Anh ngủ ngon không?” Tôi hỏi.
“Cũng tàm tạm,” cậu trả lời. “Anh đến sớm thế. Tôi cá là đêm qua anh cóc ngủ được, phải không?”
“Vì hôm nay là một ngày lịch sử.”
“Lịch sử à? Tại sao?”
“Chậc, hôm nay là ngày bí ẩn lớn lao cuối cùng cũng sáng tỏ. Anh là người sẽ
công bố sự thật, cho nên anh phải phấn khích như tôi chứ.”
“Công bố sự thật cho cái con đười ươi Takegoshi Con ấy à? Tôi chẳng thích tí
nào. Khoảnh khắc lịch sử đã đến và qua rồi, nhưng tôi sẵn sàng giải
thích vụ việc cho anh nghe.”
“Thế nhưng cuộc gặp hôm nay mới là chính thức, đâu phải chỉ cho mình tôi.”
“Chính thức dọn sạch mớ hỗn độn chứ gì?” Kiyoshi đáp lại.
“Thế nào chẳng được. Hôm nay chỉ có vài thính giả thôi, nhưng chắc chắn câu chuyện sẽ được lan truyền rộng rãi.”
“Ờ, đúng, hồi hộp đấy,” Kiyoshi khụt khịt. “Tôi đi đánh răng đã.”
Kiyoshi không phấn khích hay sốt ruột tí nào. Nếu có, thì đó là sự miễn cưỡng.
“Kiyoshi, hôm nay anh là một người hùng!” Tôi nói để khích lệ cậu ấy quay lại.
“Tôi không quan tâm đến việc trở thành anh hùng hay được đối xử đại loại như vậy. Tôi giải quyết bí ẩn, thế thôi. Tôi không muốn được tán dương
thêm! Chán chết! Những bức vẽ đẹp không cần đóng khung, anh biết mà… Cứ
nghĩ rằng tôi sẽ giúp lão cớm côn đồ ấy là tôi lại bực mình. Nếu không
vì cha lão thì tôi chẳng thèm nói với lão chuyện gì hết, hừ!”
Quá trưa, bà Iida gọi điện thông báo rằng sẽ cùng anh trai tới trong vòng
một tiếng nữa. Trong lúc chờ đợi, Kiyoshi vẽ vài biểu đồ lên cuốn sổ
tay.
Cuối cùng cũng có tiếng gõ cửa.
“Xin chào, mời
vào.” Kiyoshi nói. Trông cậu có vẻ bối rối khi bà Iida bước vào với một
người đàn ông khác không phải anh trai bà ấy. “Ồ, ông Fumihiko đâu ạ?
Ông ấy không đến sao?”
“Hôm nay anh ấy không đến được, cho nên chồng tôi đi cùng tôi. Đây là ông Iida.”
Ông Iida cúi chào chúng tôi hai lần. Ông có vẻ ngoài khiêm nhường, giống
với ngưới quản lý một cửa hàng kimono hơn là một thám tử.
“Ông
ấy cũng làm ở sở cảnh sát nên không có vấn đề gì đáng ngại,” bà Iida
tiếp tục. “Tôi cũng muốn xin lỗi về thái độ khiếm nhã của anh trai tôi
khi anh ấy tới gặp ông, ông Mitarai. Tôi rất tiếc về chuyện đó.”
“Chà, tôi cũng rất tiếc ông ấy không thể đến đây,” Kiyoshi trả lời, cố gắng
kiềm chế giọng điệu châm biếm của mình. “Tôi tự hỏi liệu ông ấy có vắng
mặt không nếu như tôi không giải quyết được vụ việc này. Chậc, chúng ta
phải hiểu rằng một người đàn ông ở vị thế cao luôn bận rộn. Ishioka, anh không pha cà phê cho chúng ta à?”
Tôi vội vã chạy vào bếp.
Khi mọi người đã ổn định vị trí và cà phê đã sẵn sàng, Kiyoshi tiến lên, đứng trước một tấm bảng đen nhỏ.
“Tôi mời các vị tới đây hôm nay,” cậu bắt đầu, “bởi vì tôi muốn giải thích
về vụ án hoàng đạo Tokyo, các vị có mang theo cuốn sổ ghi chép của cha
mình không đấy?... Tốt quá. Làm ơn cho tôi mượn được không?”
Di
vật của ông Bunjiro Takegoshi rất quan trọng với Kiyoshi. Viên cảnh sát
đã phải chịu đựng suốt cả một đời mình và Kiyoshi làm việc miệt mài để
giành lại danh dự cho ông ấy. Khi cậu nhận cuốn sổ từ bà Iida, tôi nhận
thấy các mạch máu trên mu bàn tay cậu nổi hẳn lên.
“Không khó để nói với các vị tên của hung thủ. Giờ bà ấy mang tên Taeko Sudo, điều
hành một cửa hàng nhỏ chuyên kinh doanh túi gần Đền Seiryoji ở Sagano
tại Kyoto. Tên cửa hàng đó là Megumi. Ở Sagano không còn cửa hàng nào
khác mang tên Megumi cả, cho nên các vị sẽ dễ dàng tìm thấy nó. Tôi kết
thúc cuộc gặp mặt này ở đây được chứ? Các vị sẽ biết toàn bộ câu chuyện
khi các vị hỏi bà ấy mọi tình tiết – trừ phi các vị muốn tôi tiếp tục?
Tôi tiếp tục ư? Được thôi, vậy thì để tôi nói tiếp. Sẽ là một câu chuyện rất dài...”
Phần giải thích của Kiyoshi rất rõ ràng, chặt chẽ
và trôi chảy như thể đang trình bày cho cả ngàn thính giả trong cái văn
phòng nhỏ bé đó.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...