Hóa ra có nhận được thì sẽ có mất đi, mọi người phải nhớ kĩ đây là chân lý muôn thuở không thay đổi.
Tôi giống như con chó mất chủ, à…không, phải nói là hổ lạc giữa biển bị chó khinh. Mặc dù kỉ thuật diễn xuất tỉ mỉ đặc sắc của tôi chiếm được sự cảm thông của anh ta, nhưng mà Nghiêm Sao Cơ cực kì ác độc này lại muốn tôi đến nhà anh ta làm nữ giúp việc…xin hỏi điều kiện cắt đất chịu thua như vậy và mục đích tôi bị đuổi đi có khác gì nhau?
So (vì vậy _ _!), tôi cương quyết…….chấp nhận, ai bảo tôi là tầng lớp nhân dân lao động bị bóc lột…
Nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ trôi nhanh, tôi không khỏi đau thương. Vì sao thế giới lạnh lẽo như vậy, vì sao tôi lại thảm thương như vậy, vì sao tôi đây đang ở độ tuổi như gấm như hoa lại phải chịu đưng cuộc sống đen tối như này…
Nghe xong từng chữ như ngọc tôi dồn hết tâm sức trình bày, biểu cảm trên mặt của Nghiệm Sao Cơ anh tuấn dường như gọi là vô cùng đồng cảm.
“Hóa ra, em bị người mẹ ‘vô tình’ như vậy đuổi ra khỏi nhà.”
Tôi đặc biệt gật đầu nặng nề, lấy tay áo lau đi nước mắt lấp lánh ở khóe mắt….ạch, hình như không có, bất đắc dĩ tôi chỉ có thể lấy tay áo lau nước mũi.
Anh ta him híp mắt, giọng nói trầm thấp: “Này, là tay áo của tôi.”
Đồ nhỏ mọn! tay áo của anh cũng là tay áo, tay áo của tôi cũng là tay áo, nếu đều là tay áo thì vì sao phải phân anh chia tôi, chẳng lẻ anh không biết cái gì gọi là thấu hiểu đạo lí sao!
“Anh không thấy tôi rất đáng thương rất thê thảm sao?” Lau sạch nước mũi, tôi ngước mắt nhìn anh ta.
Khóe môi anh ta kéo ra: “Có lẻ.”
Có lẻ? đây là cảm thấy rằng tôi đáng thương, tôi hỏi tiếp: “Vậy anh không định giúp tôi sao? Cứu một mạng người hơn xây bảy tầng tháp mà!”
“Tôi thấy em sống tự do hơn so với heo.”
F***! Tên điểu nhân này, cư nhiên so sánh tôi với heo, thứ thấp hèn như heo làm sao có thể so bì với tôi, muốn so cũng phải lấy thứ gì đó cao cấp chút chứ, ví như khủng long tuyệt chùng hiếm có . Nhưng bây giờ không phải lúc tôi tranh giành là heo hay khủng long: “Anh phải giúp tôi, nếu không ngày mai tôi sẽ đi nhảy lầu và anh chính là hung thủ giết người!”
“Được.”
“Thật, thật chứ?”
“Không cần ngày mai, bây giờ em đi liền đi.”
F***! Cái tên khốn này, chẳng những không có chút lòng thương cảm nào, mà ngay cả lương tâm cũng bị chó tha. Đối với sinh vật đại gian đại ác cứng đầu như thế này, tôi chỉ có thể xuất ra tuyệt chiêu sau cùng thôi. Mặc dù tuyệt chiêu này tôi chưa từng dùng thử với người, nhưng tôi nghĩ uy lực của nó hẳn là vô hạn….
“Nếu anh không giúp tôi, ngày này năm sau chính là ngày kỉ niệm anh bị cưỡng bức!” Nói xong, tôi rất đắc ý liếc mắt nhìn anh ta, sợ rồi sao sợ rồi sao, sợ thì nhanh chóng đồng ý với bổn đại gia, nếu không làm bổn đại gia tức giận thì….
Sắc mặt Nghiệm Sao Cơ hết trắng rồi đỏ hết đen lại xanh…
Tôi đã nói mà, kể cả người bình thường cũng không thể đỡ nổi chiêu này, trừ khi không phải người. Tôi âm thầm tiếp tục quan sát vẻ mặt biến sắc của anh ta. nhưng mà…nhìn dáng vẻ thẹn thùng đó của anh ta, tôi không khỏi liên tưởng đến chẳng lẻ anh ta vẫn là ‘xử nam’ ( nam trong trắng)! chậc chậc chậc, nhìn bộ dạng một đống tuổi của anh ta, lại vẫn còn ‘xử’! quả thật so với khủng long còn khủng long hơn nha..
“Tôi đồng ý với em.” Anh ta làm ra vẻ bình tĩnh mà nói, nhưng mà vẫn bị ‘hỏa nhãn kim tinh’ của tôi liếc một cái là nhìn thấu, tôi biết trong lòng hắn lúc này rất sợ hãi!
Vớ vẩn, còn làm ra vẻ bình tĩnh làm xá gì. Người bình thường nếu biết mình bị XXOO ai không kinh hoàng sợ hãi, huống chi lại còn bị một khủng long như tôi XXOO, kết quả này không chỉ là sống không bằng chết, chính là chết không bằng sống!
“Em đã không muốn đến nhà Tô Kính, vậy đến nhà tôi.” Anh ta dừng một chút lại nói: “Tôi là chú của Tô Kính, đến nhà tôi giúp việc cũng đồng nghĩa với đến nhà Tô Kính giúp việc, như thế một tháng sau là em có thể về nhà rồi.”
“Anh cho rằng tôi dốt sao, nhà anh không phải là nhà Ngôn Tô Kính à!” Tôi đặc biệt khinh thường nhìn anh ta.
Hỏi tôi vì sao dám khinh thường anh ta? bởi vì tôi kiên quyết tin tưởng, anh ta đang sợ tình huống tôi có thể đem anh ta XXOO, nếu anh ta sợ tôi, thì tôi không cần sợ anh ta nữa! cho nên có phải tôi rất thông minh không nha, ….
“Tôi không sống chung với người trong nhà.”
Tôi đặc biệt kinh ngạc, đặc biệt kích động, đặc biệt đồng tình nhìn anh ta: “Hóa ra anh cũng bị người trong nhà đuổi ra ngoài à!”
Anh ta mím môi, không có trả lời tôi.
Tôi hiểu rõ, đàn ông đều có cái gọi là lòng tự trọng. Vì cái gọi là lòng tự trọng, bọn họ có thể không cần ăn không cần mặc không cần tiền không cần phụ nữ…..cho nên tôi cực kì hiểu lòng người mà không có tiếp tục truy hỏi anh ta nguyên nhân kết quả, nhưng mà chắc hẳn là nguyên nhân cũng không thua kém gì tôi đâu.
“Vậy tôi đến nhà anh làm gì?”
Anh ta cân nhắc rất lâu, chậm rãi nói: “Nữ giúp việc.”
Nũ giúp việc, một đại danh từ của Qbasan ( phụ nữ lấy chồng rồi thì phải). Tôi, Nhậm Minh Bích, từ hôm nay trở đi, chính thức trở thành một Obasan, đây là một chuyện tình bi thảm biết bao nhiêu!
Thật sự quá bi thảm, thật sự làm cho người ta cảm thông,thật sự khiến người Địa Cầu người Sao Hỏa người Mặt Trăng cảm thông….
Đột nhiên vang lên bên tai tôi:
“Mỗi tháng tôi sẽ trả lương cho em.”
Vô dụng, tôi đối với cuộc sống đã cảm thấy rất tuyệt vọng, ngay cả anh có tỉnh cho tôi toàn bộ Thế….Lương, tiền lương?!
Oa!đôi mắt sáng của tôi mở to, vui mừng mà nhìn anh ta: “Thật, thật vậy sao?”
Thoáng chốc, hình tượng của hắn ở trong mắt tôi trở nên vô cùng rực rỡ, chói mắt vô cùng, nhưng ở trong lòng tôi thôi, hừ hừ!
Anh ta hừ nhẹ một tiếng xem như trả lời.
“Được…..mẹ đi?” Tôi vâng vâng dạ dạ nhỏ giọng hỏi.
Anh ta hơi nghiên đầu, nhìn tôi khó hiểu, trong ánh mắt hẹp dài mang theo sự nghi hoặc.
Không thể nào, ngay cả How much anh ta cũng không biết! ha ha, Nghiêm Sao Cơ nhất định chưa từng học qua tiếng Anh! Lại thêm một phát hiện có ích có thể chế nhạo anh ta, thực sự là quá tốt. Tôi không thể đợi được tước tước muốn thử: “You are pig.”
Xe bất chợt dừng lại.
Tôi không thắt dây an toàn suýt chút nữa đập đầu vào kính, khó khăn ổn định mình, trống ngực lại bắt đầu đập dồn dập, tôi âm thầm mắng lớn trách mình ngu dốt, dù sao cũng phải điều ra rõ ràng tình hình của kẻ địch, lỡ như anh ta biết sao, vậy không phải tôi tự tìm đường chết à…..
Anh ta xoay đầu , lạnh lùng nhìn tôi: “Cô có ý gì?”
Trống ngực ổn định trở lại, tôi không khỏi nói cười vui vẻ, vỗ vỗ bã vai anh ta, vốn muốn định nịnh nọt đầu óc nhỏ giọt của anh ta, đáng tiếc không có cái gan gấu đó: “Tôi đang khen anh rất đẹp trai mà.”
“You are dog.”
Mặt anh ta hoàn toàn đen xuống.
Tôi bị ánh mắt u ám của anh ta dọa, vội vàng nói: “Tôi đang khen anh xinh đẹp! không có cười nhạo anh không hiểu tiếng Anh….” Lúc đầu tôi còn nghĩ đến câu: anh không bằng heo chó, tuy anh ta không hiểu tiếng Anh, nhưng nhìn nét mặt thẹn quá hóa giận của anh ta, tôi chợt thấy lạnh cả người.
“Cảm, ơn, em, khen, ngợi.” anh ta nghiếng răng nghiếng lợi.
“không có chi không có chi, có muốn tôi dạy tiếng Anh cho anh không.” Tôi thuận miệng hỏi.
Vì sao thuận miệng ư, bởi vì tôi biết, anh ta nhất định sẽ không đồng ý, bởi vì người cần sĩ diện cây cần vỏ mà, mà người có tiền lại đặc biệt cần loại vỏ này.
Quả nhiên giọng điệu của anh lạnh như băng: “Không cần.”
Tôi ha ha cười mỉa mai vài tiếng: “Vậy sau này tôi dùng tiếng Anh khen ngợi anh, anh cũng đừng trách tôi không dạy anh đấy.”
Anh ta không nói gì hừ lạnh một tiếng, khởi động xe, nhanh chóng lao về phía trước.
Tôi vội vàng thắt dây an toàn lên, cũng ngập miệng không nói gì thêm. Mọi người phải nhờ kĩ: không thể kích động người thẹn quá hóa giận nha…
Xe dừng lại ở một nơi.
Tôi uể oải liếc nhìn ngoài cửa sổ một cái. Sau đó con ngươi của tôi từ nhỏ nhất mở to đến lớn nhất, tiếp theo đó tôi tỉnh táo, tiếp theo đó nữa tôi cà lăm: “Đây, đây là nhà của anh?”
Anh ta không có trả lời câu hỏi của tôi, trực tiếp xuống xe, dùng hạnh động nói cho tôi biết.
Oa, người bị đuổi ra khỏi nhà lại có thể ở một nơi cao cấp như vậy, biệt thự tư nhân nha.
Tôi vôi vàng xách hành lý đuổi theo anh ta, miệng kêu to: “Nghiệm Sao Cơ, Nghiệm Sao Cơ anh chờ tôi với.”
Anh ta chợt ngừng bước.
Sau đó xảy ra kỳ tích, mọi người đoán một chút xem là gì nào? Có phải là tôi không dừng bước chân, nên đầu đập vào lưng anh ta?
Bingo! Sai rồi nha, không phải tôi đã nói với mọi người, tình tiết tầm thương như vậy làm sao có thể diễn ra trên người tôi chứ, thực ra thì
Tôi cực kì nhanh chóng dừng bước, nhưng mà hành lý trong tay tôi lại không dừng lại….nó bay vào không trung bằng một độ cong duyên dáng, sau đó tự do rơi xuống với một tư thế đẹp mắt 360 độ……rầm!
Nó dập vào Nghiệm Sao Cơ.
“Nhậm-Minh-Bích.” Tiếng gầm giận dữ vang lên.
Tôi sợ hãi từ từ bước lùi về sau, nhỏ giọng nói: “Tôi, tôi ở đây.”
“Rốt cuộc cô muốn làm gì!”
“Tôi, tôi không có cố ý…là hành lý! Hành lý có mưu đồ quấy rồi anh, muốn XXOO anh…”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...