Tôi Yêu Nhân Dân Tệ

Tôi thật sự rất hối hận ngày đó đã nói với đứa nhỏ Ngôn Đậu Đậu một câu: “Chờ chị lên làm mẹ kế em chuyện thứ nhất----đánh vỡ mông em!” kia.

Sau đó câu nói “Càn rỡ vô tình cay nghiệt ác độc” này lợi dụng tốc độ ánh sáng truyền vào trong lỗ tai mọi người.

Ngày hôm sau người người trên dưới nhà họ Ngôn đều bàn luận về tôi: nói tôi là chó mặt người, nói tôi ác độc nham hiểm thủ đoạn độc ác, nói tôi là người đàn bà lòng dạ độc ác….đàn bà cái trứng chim á, đại gia rõ ràng vẫn còn thiếu nữ cộng xử nữ xuất thân trong sạch được chưa.

Người không thể nhìn bề ngoài, câu danh ngôn này hản là dùng ở trên người đứa nhỏ Đậu Dậu mới đúng, dẫn tôi đến một nơi nhìn có vẻ vắng lạng không người, thật ra trong góc tôi che dấu rất nhiều tai mắt, cuối cùng đào một cái hố lớn để tôi ngu ngốc nhảy vào.

Hình tượng cô gái hoàn mỹ của đại gia ở trong lòng mọi người còn chưa bắt đầu, liền sụp đổ hoàn toàn.

Ngôn Đậu Đậu, cậu chờ tôi đi nha, chờ tôi lên làm mẹ kế cậu chuyện thứ nhất, ngoại trừ đánh vỡ mông cậu tôi còn phải đánh tan ‘tròn tròn’ của cậu!

Ông chủ Ngôn không có bất kì thái độ gì đối với chuyện này, không phải mờ một mắt nhắm một mắt, mà là hai mắt giống mù coi như không có.

Chẳng lẻ anh ta không sợ tôi ăn hiếp con anh ta sao?

Tôi cũng từng chất vấn ông chủ Ngôn, nhưng anh ta chỉ mỉm cười: “Em vui thì được rồi.”

Tôi vui thì đươc?!

Tôi vui thì đươc?!

Đó chính là tôi thiến con trai anh ta thành thái giám cũng không có gì ư?

…..

Lại không lanh lợi tôi cũng phát hiện, ông chủ Ngôn dường như không thích Ngôn Đậu Đậu? tôi cũng chưa từng thấy ông chủ Ngôn chủ động thân thiết quá với con của anh ta….dù cho Ngôn Đậu Đậu lén lút tiếp cận anh ta, ông chủ Ngôn cũng sẽ không để lại dấu vết đẩy nó ra….

Chẳng phải Ngôn Đậu Đậu là kết tinh tình yêu của ông chủ Ngôn và mối tình đầu của anh ta sao…..

Nhưng thái độ của ông chủ Ngôn vậy lại làm đại gia cho rằng----thật ra Ngôn Đậu Đậu đúng là trái khổ qua?!

Oh my god!


Không được, đại gia nhất định phải điều tra rõ ràng chân tướng sự việc!

Tôi bỗng dưng nhớ đến Thám tử lừng danh Conan từng nói: “Chân tướng vĩnh viễn chỉ có một.”

Còn có câu nói của Bao Thanh Thiên Bao Chửng: “Ta nhất định làm rõ chân tướng.”

Đúng vậy, Thám tử lừng danh Nhậm Minh Bích kiêm Nhậm Thanh Thiên Nhậm Minh Bích đại nhân nhất định sẽ làm rõ chân tướng sự việc!

Nhưng……tra án làm sao tra….có vẻ như bước đầu tiên trên TV biểu diễn hình như là hỏi người có liên quan hay là người tình nghi a?

Mặc kệ là người có liên quan hay người tình nghi…….đều là ông chủ Ngôn….thách thức thật gian khổ mà

Tôi ấp a ấp úng hỏi qua vài lần, mỗi lần đều ở dưới ánh mắt trong nháy mắt trở nên lạnh nhạt băng giá của ông chủ Ngôn không giải quyết được gì, uy nghiêm của ông chủ Ngôn không để tôi xâm phạm mà mà mà…

Xem ra đường này không thông, chỉ có thể đi đường tắt khác.

Đối tượng thứ hai, chắc chắn là ông chủ lo liệu việc nhà ông cụ Nghiêm.( Có lẽ là nói ông cụ Ngôn nhưng nữ 9 gọi nam9 là Nghiêm Sao Cơ nên gọi ông nam9 là ông cụ Nghiêm, ông cụ Ngôn).

Làm thế nào mới có thể từ miệng ông cụ Nghiêm moi ra tình tiết vụ án Đại Trinh Thám khao khát.

Nghe nói đồng chí Lão Dương—quản gia của nhà họ Ngôn tiết lộ ông cụ Nghiêm cực kì tham ăn, miệng lại xoi mói, đầu bếp chính cùa nhà họ là từ khách sạn Shangrila mắc mỏ đào góc đến, nhưng mà ‘cao lương mỹ vị’ do đại đầu bếp cao cấp làm cũng vẫn nhận lấy sự xoi mói của ông cụ Nghiêm, nhiều lần đại đầu bếp vì sự xỉa xói của ông cụ Nghiêm thiếu chút nữa quăng thìa(muôi, giá làm đồ ăn) mà đi….

Ách, xem ra ông cụ Nghiêm rất khó hầu hạ nha.

Nhưng không thử thì một chút cơ hội cũng không có, thử một lần nói không chừng còn có một tia cơ hội……nói không chừng thứ đại gia nấu hợp khẩu vị của ông cụ Nghiêm sao!

Tự an ủi mình một phen tôi tràn đầy lòng tin tìm đến vị đầu bếp cao cấp kia bàn bạc, để buổi tối ông ta nghĩ ngơi bữa tối do tôi cầm thìa(muôi). Đại đầu bếp lúc mới đầu cho rằng tôi chọc vui ông ta, mặt mày hớn hở miệng đầy chữ được.

Chờ đến lúc sập tối khi tôi xuất hiện ở nhà bếp, đại đầu bếp mặt mày biến sắc liên tục khua tay bảo tôi cút đi

Con mịa nó, đùa tôi à.


Chuyện hài, đại gia là người có thể gọi là đến xua là đi sao…..mặt tôi trầm xuống lấy thân phận ‘Cháu dâu chuẩn của nhà họ Ngôn’ ra, đại đầu bếp mặt khó xử nhìn tôi, tận tình khuyên bảo nói: “Đại ***** của tôi ơi, cô không biết miệng của ông cụ Ngôn kén cỡ nào! Tôi cũng là muốn tốt cho cô, sợ đến lúc đó cô không ứng xử tốt được!”

“Không cần ông lo. Xảy ra chuyện hậu quả một mình tôi gánh chịu.” Tôi khốc khốc nói.

Bất đắc dĩ, đại đầu bếp kéo tay áo gấp trên khủy tay xuống, tháo tạp dề ở thân dưới, vẻ mặt chán nản bước ra khỏi nhà bếp.

Chờ đến lúc ông ta hoàn toàn bước khỏi nhà bếp, biểu tình bi kịch trên mặt lập tức biến thành vui sướng khi người gặp họa, lại còn như hòa thượng chấp đôi bàn tay cúi đầu, miệng ;ẩm bẩm vối tôi: “A di đà phật, thí chủ bảo trọng.”

Con mịa nó! Tự tin tràn đầy của đại gia bị một phát này của ông ta, toàn bộ bay hết rồi…..

Con mịa nó! Tự tin tràn đầy của đại gia bị một phát này của ông ta, toàn bộ bay hết rồi…..

Lúc cơm tối.

Trên bàn cơm của nhà họ Ngôn một mảnh yên tĩnh không tiếng nói, ai cũng không dám động đũa, đều thật cẩn thận đánh giá vẻ mặt ‘âm tình bất định’ của ông cụ Ngôn, mà ông cụ Ngôn lúc này cũng tròn mắt trừng thẳng đồ ăn trên bàn cơm.

Tôi ngồi ở bên cạnh ông chủ Ngôn thấp thỏm không yên, không dám ngầng đầu.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua.

Lòng tôi vốn còn một tia may mắn cũng dần dần biến mất.

“Ông cố, tại sao không ăn cơm vậy..? cháu đói lắm rồi, những thức ăn này thơm quá!” Ngôn Đậu Đậu không nhịn được nói, bàn tay nhỏ ấn vào cái bụng khô quắp.

Những lời này dường như châm ngòi lửa giận của ông cụ Ngôn, vỗ mạnh bàn, chén đũa chấn động nhảy lên.

“Ai làm bàn đồ an thối nát này?!”

Ngôn Đậu Đậu sợ đến mức lập tức che kín miệng mình, những người còn lại đưa mắt nhìn nhau không ai trả lời.

Tôi sợ hãi theo bản năng kéo ống tay áo của ông chủ Ngôn. Hu, ông cụ Ngôn thật đáng sợ……hơn nữa còn nói thức ăn tôi làm là thối nát! Hu hu hu!!!!


Ông chủ Ngôn vỗ vỗ tay tôi an ủi, khẽ nháy nháy mắt với tôi, dùng khẩu hình không tiếng động nói: “Đừng sợ, không có chuyện gì!”

Sao không sợ!! bàn “Đồ ăn thối nát” này là tôi làm mà mà mà!!! không phải người khác đâu đâu đâu!!! Là tôi đó đó đó!!!!

Nhưng ông chủ Ngôn không biết bàn “Đồ ăn thối náy” này là do tôi làm, còn tưởng rằng tôi chỉ đơn thuần bị cơn giận của ông cụ Ngôn dọa

“Câm điếc hết rồi à??!” ông cụ Ngôn lại vỗ mạnh một cái xuống bàn giận dữ nói: “Quản gia! Ông nói!”

Mặt đồng chí Lão Dương 囧, lén lút nhìn tôi, lộ ra biểu cảm ‘xin lỗi’ với tôi.

Là phúc thì không phải họa, dù sao cũng không tránh khỏi. Tôi khép mắt, hạ quyết tâm nghiến răng: “Là con làm.”

Thoáng chốc, ánh mắt mọi người toàn bộ tụ hợp đến trên người tôi, kinh ngạc. lo lắng, khâm phục, không thể tin được, vui sướng khi người gặp họa cùng hết thảy các loại ánh mắt vứt đến.

“Cô?” ông cụ Ngôn sửng sốt, bất ngờ rồi nổi giận: “Nhậm Minh Bích! Chẳng lẻ cô không biết làm người phải yên phận! có chút tài mọn lền lấy lên sân khấu làm mất mặt!”

Tôi cúi đầu ịm lặng, trên mặt nóng gay gắt. Tôi cảm thấy phải luôn kiên cường không thúc giục lòng tự trọng chịu đựng đả kích, nhất là ở dưới ánh mắt đồng tình.

“Đủ rồi.” ổng chủ Ngôn khẽ quát một tiếng sắc mặt không vui nhìn chằm chằm ông nội mình, bàn tay nắm chặt tay tôi.

Ông cụ Ngôn bị cháu trai sẵng giọng, mặt càng thêm khó coi, lời nói ra cũng càng thêm khó nghe: “Ngôn Siêu Kế! ông nói cho cháu biết, nếu không có nhà họ Ngôn cháu có thể có được như ngày hôm nay sao! cháu đừng quá tự cho là đúng!”

Tôi lắc lắc tay anh ta, ý bảo anh ta đừng nói nữa. thật ra tôi bị mắng hai câu cũng có sao, cũng có mất miếng thịt nào đâu…..

Đối với ý ngăn chặn của tôi, ông chủ Ngôn chỉ cười cười với tôi giây lát rồi lạnh giọng kiên cường: “Ông nội, cháu có thể trả lời ông rất rõ ràng, cho dù không có nhà họ Ngôn, cháu vẫn vó thể có được như ngày hôm nay, nhà họ Ngôn với cháu mà nói…”

Mặt ông cụ Ngôn đã thối đến biến đen, tôi vội vã che miệng vàng của ông chủ Ngôn lại, ngăn cản anh ta nói lời khiến quan hệ của hai ông cháu cứng ngắc, tôi cười ngây ngô với ông cụ Ngôn: “Ý của anh ấy là nói, là nói-----nhà họ Ngôn với anh ấy mà nói là một sự kiêu ngạo! sự kiêu ngạo há!” cúi đầu, tôi lại tiếp tục: “Ông cụ Ngôn, bữa cơm này là cháu tự ý bày vẽ, không biết tròi cao đất rộng…..thật ra cháu chỉ muốn bày tỏ lòng tôn kính cùng sùng bái đối với ông…..cháu đảm bảo sau này sẽ không tái phạm!”

Nét mặt giận dữ của ông cụ Ngôn dần dần trở lại bình thường, mặc dù vần như trước còn tức giận, ánh mắt trừng tôi càng lúc càng lớn.

Ách….chẳng lẻ như vậy còn không được sao…….đại gia cũng đã ăn nói khép nép như vậy………..tôi ủy khuất chime ngưỡng ông chủ NGôn gần trong gan tấc, ông chủ Ngôn híp mắt phượng hẹp dài đang ẩn dấu không vui, đoán chừng là lời tôi nói đả kích đến anh ta---------

Từ từ, gần trong gan tấc…….( ⊙o⊙)

Đúng thật là gần trong gan tấc!

*gào*! Tôi leo lên người ông chủ Ngôn từ khi nào? Thật kì lạ--


Tôi chớp mắt mấy cái, xúc cảm mềm mại ở lòng bàn tay………tôi vội vàng thả móng heo đang che môi hồng của anh ta ra, từ trên người anh ta trèo xuống.

Lúc này mọi người mới thu hồi tầm mắt.

Ông cụ Ngôn dẫn đầu cầm lấy đũa nói câu: “Ăn cơm.”

Lúc này mọi người mới cầm lấy đũa ăn cơm, tướng ăn cũng không có gì đặc biệt, hơn nữa thấy Ngôn Đậu Đậu ăn một miệng lớn một miệng lớn rất chi là ngon! Căn bản không nhớ thối nát như ông cụ Ngôn nói……..nhưng mà lại quan sát nét mặt của ông cụ Ngôn, tôi lại nghi ngờ.

Thức ăn tôi làm có khó ăn thế sao, ông cụ Ngôn có cần phải ăn một miếng cơm liền bày ra biểu cảm ta đang ăn c-t hay không?!

Mặc kệ thế nào cuối cùng thở phảo một cái.

Ông chủ Ngôn, vì tôi cũng ở lại nhà họ Ngôn, vì tôi con nhiều lần tranh cãi với ông nội.

Hu~ đại gia rất cảm động~ đại gia quyết định không ghét bỏ đứa nhỏ ông chủ Ngôn từng sinh

Tôi gắp một cục thịt mỡ bỏ vào trong chén của ông chủ Ngôn, cười ngây ngốc đần độn với anh ta.

Ông chủ Ngôn nhíu nhíu mày, ánh mắt kì quái trừng cực thịt mỡ trong chén, tựa như nó là một cục đá.

Nhưng cục đá làm sao mềm mại như thế được! tôi bĩu môi, ông chủ Ngôn gắp cục thịt mỡ, gương mặt anh tuấn mơ hồ đau đớn bỏ thịt vào miệng. sau đó tôi thấy ông chủ Ngôn không cắn nhai liền trực tiếp nuốt vào!

Cách ăn thịt mỡ của ông chủ Ngôn gọn gang sạch sẽ nha, nhưng mà tôi thấy có chút không rõ ràng, vì thế tôi lại gắp một cục thịt mỡ lên.

Lông mày của ông chủ Ngôn nhíu chặt, gắt gao trừng mắt thịt mỡ trên đũa của tôi, giống như muốn dùng ánh mắt để cục thịt mỡ dầu chi chit kia hư không biến mất. ha ha ha! Làm sao có thể! Đại gia tuyệt đối không để xảy ra loại chuyện này!

Sau đó ở trong ánh mắt kinh ngạc của anh ta tôi vứt thịt mỡ vào miệng, nuốt xuống

Ách.

Có vẻ như mắc nghẹn, tôi hoảng sợ nắm chặt lấy cổ mình ra sức lắc, hi vọng nó trôi xuống…….con mịa nó! đại gia cư nhiên đau đớn như thế!!

Một lần, hai lần, ba lần…..

Rốt cuộc xuống rồi…..

Đại gia thề sau này tuyệt đối không ăn thịt mỡ nữa!! tặng toàn bộ thịt mỡ cho ông chủ Ngôn!!!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui