Ông chủ Ngôn sờ sờ đầu tôi, có phần bất đắc dĩ nói: “Hôm nay em về nhà trước đi.”
Ngôn Tô Kính ở bên cạnh mở to hai mắt không dám tin chỉ vào chúng tôi: “Hai người, hai người----hai người rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Ông chủ Ngôn liếc mắt pia cậu ta, Ngôn Tô Kính liền xấu hổ rút ngón tay của mình về.
Tôi vô cùng khinh bỉ xem thường Ngôn Tô Kính, không phải anh ta vừa thấy ông chủ Ngôn cũng có bộ dạng lén lút sợ sệt đó sao, có lẻ là ánh mắt của tôi chạm đến nổi đau của Ngôn Tô Kính, anh ta tức giận nhảy dựng lên muốn túm lấy tôi, tôi vội vàng núp sau lưng ông chủ Ngôn, chỉ nghe thấy tiếng Ngôn Tô Kính gào thét: “Nhậm Minh Bích! Cô có gan thì đừng trốn! con mẹ nó cô đi ra cho tôi, ông đây muốn tính nợ mới lẫn nợ cũ một lần với cô!”
“Đủ chưa?” Ông chủ Ngôn trầm giọng quát, Ngôn Tô Kính kia liền ngoan ngoãn không dám náo loạn, vẫn cứ căm tức ánh mắt của tôi, thế phải băm tôi thành trăm ngàn mảnh.
“Em dọn đề về nhà đi.” Vẻ mặt ông chủ Ngôn nghiêm túc, tôi thấy cũng hơi sờ sợ, vội vàng bỏ rút lui chạy lấy người.
Lời kháng nghị bất mãn của Ngôn Tô Kính vang lên ở phía sau: “Chú nhỏ! Sao chú phải bảo vệ cô ta? Không dạy dỗ cô ta một chút con thật không cam lòng!”
Tôi không sao nghe được câu trả lời của ông Ngôn, đột nhiên rất tò mò không biết ông chủ Ngôn sẽ trả lời như thế nào nhỉ……
Thật cẩn thận bước vào trong nhà, nhìn xung quanh không thấy có gì thay đổi, không khác gì mấy so với mấy tháng trước.
Một cây roi pia vung tới trước mặt tôi. Cũng may thân thủ của tôi nhanh nhẹn, đúng lúc nảy về sau, tránh khỏi nguy hiểm.
“A, còn phản ứng tốt.” mẹ già bước đến từ sau cửa, lấy roi lại.
Trên trán tôi xuất hiện vài vạch đen, trên đời này sao lại có người mẹ nào quái lạ như thế. Một tháng không gặp, vừa mới về nhà liền mượn roi kiểm tra khả năng phản xạ có điều kiện của tôi = =
Thái Hậu ngồi xuống ghế, tôi vội vã bưng trà dâng đến tay bà, bà hài lòng gật đầu: “Phát biểu chút cảm nghĩ trong 1 tháng này nghe.”
Tôi nuốt ngụm nước bọt, thấp thỏm lo âu nói: “Trải qua khoảng thời gian hơn một tháng này….con đã hiểu rõ ‘dụng tâm lương khổ’ của mẹ…….sau này nhất định không dám gây chuyện phiền phức nữa!”
Thái Hậu khẽ lắc đầu thổi trà nóng, không nhanh không chậm đặt câu hỏi: “Còn có?”
Còn có?!
Tôi chau mày rủ mặt cắn cắn ngót tay, vắt sạch óc suy nghĩ xem còn có cái gì
Tự hỏi tự hỏi tự hỏi……sau đó trong đầu tôi hiện lên một chuỗi nốt nhạc….ách, âm điệu có vẻ rất chân thật-------
Giai điệu quen thuộc, tôi thầm kêu không ổn
Quả nhiên mày phượng của Thái Hậu nhíu lại, cao cao tại thượng ra lệnh: “Nhận, mẹ muốn nghe.”
Lệ rơi đầy mặt móc điện thoại ra, Lão Thái Hậu nhìn đến điện thoại mới của tôi, tinh quang trong mắt chớp lóe. Nhìn màn hình hiện lên dãy số xa lạ, trong lòng tôi đột nhiên có dự cảm không lành.
Lão Thái Hậu thấy tôi rề rà không nhận điện thoại, trực tiếp đoạt láy điện thoại của tôi, nhấn xuống nút phóng đại âm thanh----
“Nhậm Minh Bích! Tôi nói cho cô biết! đừng tưởng có chú nhỏ bảo kê cô, thì tôi sẽ buông tha cho cô! Tốt nhất cô nên cầu nguyện đừng để tôi bắt gặp một mình cô! Nếu không tôi sẽ để cô đẹp mặt!”
Giọng điệu hung tợn kiêu căng ngông nghênh truyền ra từ di động chinh là của Ngôn Tô Kính!!! Tên khốn kiếp!!
Điện thoại là do Ngôn Tô Kính ngắt mày hay do mẹ già ngắt máy, tôi không biết mà cũng chẳng muốn biết. tôi chỉ muốn biết, tôi có thể chết kiểu nào đẹp mặt hơn chút không? Không đẹp cũng không sao, chỉ cần đừng thiếu tay thiếu chân là được rồi /(ㄒoㄒ)/~~
“Nhậm Minh Bích con thật giỏi, ngày đầu tiên về nhà liền cho mẹ một niềm vui bất ngờ.”
………..
Cố gắng chà đất cố gắng lau tường cố gắng giặt quần áo nấu cơm……..hu hu, cuộc sống quay về nhà quả thật như là địa ngục!
Một cô gái trẻ tuồi có dung mạo như hoa giống tôi đây, sao có thể làm những công việc nặng này…..được rồi, thật ra tôi cũng đã làm quen, từ nhỏ đã sống dưới sự áp bức lạm dụng uy quyền của mẹ già, dĩ nhiên tôi đã có thể một tay ôm trọn bất kì việc nhà nào.
Ngẫm lại cuộc sống ở nhà ông chủ Ngôn quả thực là nghỉ phép nha, tôi rất muốn quay trở lại nhà…
Ông chủ Ngôn, tôi rất nhớ ngài oa, tôi rất muốn nghe giọng nói tuyệt mĩ động lòng người của ngài oa, nhưng di động anh ban cho tôi đã bị mẹ già tịch thu, hu hu hu….
“Nhậm Minh Bích, con điền nguyện vọng thi vào trường cao đẳng là trường quân đội đi.”
Một tiếng nổ san bằng đất đai, tôi bị nổ đến thịt nát xương tan, hộc máu mà chết.
“Quân…trường quân đội?!” Tôi hú tiếng sói, thoáng thấy sắc mặt mẹ già hiện ra vẻ tức giận, tôi lập tức hạ giọng: “Mẹ già à, mẹ, mẹ nói lộn phải không?”
Trường thể dục cũng được mà, tại sao cứ phải là trường quân đội?! chẳng lẻ mẹ già hi vọng tôi học tập cống hiến như cha?
Oh no oh no oh no!! oh oh oh no no no!!!
“Sao, con không muốn?” Trong giọng nói của mẹ già rõ ràng có ý chỉ cần tôi nói không liền rắc rắc tôi.
“Không không không, quyết định của mẹ già bao giờ cũng có ý nghĩ sâu xa cả!”
Nhưng mà tôi có ngàn cái vạn cái triệu cái không muốn mà!!! tôi không muốn trở thành thứ đầu óc ngu si tứ chi phát triển danh xứng với thực đâu mà!
Đêm khuya yên tình.
Tôi lén lút đi đến bên cạnh điện thoại ở phòng khách, ban ngày, ở dưới con mắt của mẹ già tôi căn bản không dám chạm vào điện thoại. tôi không nhịn được, không nghe được giọng của ông chủ Ngôn, tôi sẽ như núi băng rạn nứt.
Bấm một chuỗi con số đã ghi nhớ trong lòng, tôi im lặng chở đợi điện thoại kết nối.
“Alo…” Giây phút thanh âm trong trẻo của ông chủ Ngôn vừa truyền vào trong tai tôi lập tức xúc động đến rơi lệ, bụm miệng, tôi cố gắng bình ổn sự kích động trong lòng.
“Alo…Minh Bích?” Ông chủ Ngôn có chút không chắc chắn hỏi.
“Ưm ưm là tôi, hu hu, ông chủ Ngôn tôi rất nhớ anh.” Tôi hạ giọng khóc lóc kể lể nói.
“Mấy ngày nay tôi gọi điện thoại cho em, sao em không nhận, hôm nay sao lại còn tắt điện thoại?”
Tôi có thể tưởng tượng ra dáng vẻ nói chuyện khẽ cau mày của ông chủ Ngôn lúc này, hu hu hu, người ta vẫn chưa thỏa mãn việc chỉ có thể nghe thấy giọng nói của ông chủ Ngôn đâu, tôi muốn gặp người…
“Điện thoại di động bị mẹ tôi lấy đi rồi…ông chủ Ngôn, anh đang ở nhà sao?” Nói xong tôi lại cảm thấy mình hỏi thật vô nghĩa, ông chủ Ngôn là một tiên sinh vô cùng tốt, nửa đêm không ở nhà thì có thể ở đâu? Quán bar họp đêm tán gái sao? ha ha ha ha------điều đó tuyệt đối không thể!!
“Bây giờ tôi không có ở nhà.” Ông chủ Ngôn thấp giọng nói.
“Mẹ kiếp! chẳng lẻ bây giờ anh thật sự đang ở quán bar họp đêm? Tán gái?!” Tôi vô thức kéo cao giọng lên đến quãng tám, chẳng lẻ ông chủ Ngôn thựa sự là ngụy quân tử ra vẻ nghiêm chỉnh?!
Thiếu sự giám sát của tôi, hằng đêm sênh ca với người đẹp trong ngực, từ nay vua chẳng còn lâm triều!!
“Em ra ngoài, nhớ mang giày.” Nói xong câu này, ông chủ Ngôn liền gác điện thoại.
". . .
Tình huống gì đây…tôi mờ mịt đặt điện thoại xuống, chấm dứt những ý nghĩ mien man bất định ở trong óc. Ngẫm lại vẫn làm theo lời ông chủ Ngôn, mang giày vào rón rén mở cửa chuồn đi.
Gió lạnh vù vù vù vù, tôi rụt đầu vai nhìn trái phải, ông chủ Ngôn bảo tôi ra đây làm gì chứ? Chẳng lẻ đêm nay có mưa sao băng trăm năm mới gặp…
Bông nhiên có một đôi tay từ phía sau vòng lấy tôi.
Sắc lang! nói đùa sao, cảm giác này nhất định là----ông chủ Ngôn!
“Sao lại mặc áo ngủ chạy ra vậy hả?” Giọng điệu của ông chủ Ngôn mang theo chút trách cứ, tiếp đó anh ta cởi áo khoác của mình xuống choàng lên trên người tôi.
Tôi nhào vào trong lồng ngực của anh ta, mặt cọ cọ ở trước ngực của anh ta, ngửi mùi của anh ta, ông chủ Ngôn mặc cho tôi làm bừa, bàn tay to một chút lại một chút vuốt đầu của tôi.
“Người ta rất nhớ anh đó…” tôi ngẩng đầu nhìn anh ta làm nũng: “Mỗi ngày người ta đều muốn trực tiếp phóng đến nhà anh, nhưng Thái Hậu nhà tôi nói trong vòng 20 phút từ sau khi tan học vẫn chưa về nhà thì đừng vè nữa…..bà thật xấu mà..”
Ông chủ Ngôn chỉ cười không nói, gương mặt tươi cười vẫn xinh đẹp như trước, tôi cười ngây ngô với anh ta.
“Ông chủ NGôn, Lão Thái Hậu muốn tôi ghi danh trường quân đội kìa!!! Anh nói xem có phải não của bà bị rút gân rồi hay không…..tôi muốn thi đại học S!” Cuối cùng tôi dùng ánh mắt kiên định nhìn ông chủ Ngôn, vì ông chủ Ngôn và cũng vì bản thân tôi, tôi muốn phản kháng thế lực xấu xa không dân chủ!
Ông chủ Ngôn khẽ cười ôm chặt tôi, nói nhỏ bên tai tôi: “Không sao, mọi thứ hãy giao cho tôi.”
Trời đêm tối đen, có đầy sao tô điểm.
Bầu không khí lãng mạn như vậy, làm sao có thể không xảy ra chút gian tình chứ, tôi cười gian.
Ngượng ngùng nháy mắt vài cái với ông chủ Ngôn, ông chủ Ngôn vô cùng phối hợp cúi đầu đến gần tôi, cực kì dịu dàng nói: “Có cát bay vào trong mắt em sao?” Môi mõng khẽ mở giả vờ giúp tôi thổi cát trong mắt.
Chẳng lẻ đại gia tôi biểu hiện rất kém cỏi? Tôi tức giận đấm anh ta một đấm, kéo đầu anh ta xuống trực tiếp đưa mõm sói lên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...