Tôi Yêu Người Như Người Yêu Tôi

Sáng ngày hôm sau, Chu Phóng và Quan Cố chẳng khác gì một đôi vừa tân hôn, từ giường ngủ đến cửa ra vào đều dính chặt như keo như sơn, khó có thể chia lìa.

Chờ Quan Cố đi làm rồi Chu Phóng lại mò về giường ngủ thêm một lát, gần trưa mới mệt mỏi tỉnh dậy. Vặn vẹo một lúc lâu sau hắn mới khó khăn đứng lên nổi, đêm qua miệt mài quá độ nên cả người đau như vừa bị xe tải nghiền qua, thế nhưng trong lòng thì lại vô cùng vui sướng.

Hắn dậy chẳng phải là vì chăm chỉ chịu khó gì hết, mà chỉ bởi vì phải đi cho boss mèo ăn mà thôi.

Lúc Chu Phóng lên lầu trên, Mèo Tới ngoan ngoãn chạy ra chào đón hắn, cái đuôi dựng thẳng như cột điện mềm mại lắc qua lắc lại, còn kêu “meo meo meo” hết sức là ngọt ngào.

Chu Phóng vội đổ thức ăn của mèo vào bát con trai rồi đi thay nước uống mới cho nó. Xong xuôi thì nằm bò ra sàn nhà, vừa ngắm cục cưng ăn cơm, vừa chọt chọt mông nó ‘trách tội’: “Đêm đầu tiên của ba con với Quan Cố 9 năm trước ấy, chẳng phải con cũng có mặt ở đấy sao? Ba say rượu nên không nhớ rõ đã đành, sao sau đấy con cũng không thèm kể lại với ba một tiếng? Hừm, con nói xem, nuôi con có tác dụng gì đây?”

Mèo Tới đói bụng vội vàng tập trung ăn, không ngẩng đầu lên lần nào.

Chu Phóng nằm đó cười ngây ngô một lát rồi lại quay ngoắt thái độ thành giận dữ gõ mông nó: “Aiii, năm ấy Quan Cố mềm như cục bông ấy, đáng thương ba của con. Say tới rối tinh rối mù, chưa ói đã là may. Con coi có khác gì Trư Bát Giới ăn thịt đâu, một chút hương vị cũng không biết được.”

Hắn vừa nghĩ tới Quan Cố eo nhỏ mông cong chân dài thẳng tắp, trên mông còn có một vết bớt hình đệm chân mèo thì ở dưới đã hơi cứng lên, bèn buồn bực càu nhàu: “Chỉ sợ ảnh bị bóng ma tâm lý, haiz, vậy nói không chừng đời này ba con cũng đừng hòng có cơ hội trở mình rồi.”

Trước kia mỗi lần nhắc đến việc trên – dưới, dù Quan Cố chưa bao giờ thỏa hiệp với hắn, nhưng hắn chỉ nghĩ do anh ngại ngùng nên vẫn còn có hy vọng đảo chính được, nhưng bây giờ đã biết được lý do thật sự rồi thì mặt mũi đâu mà Chu Phóng còn dám đề cập chuyện đấy với anh, hơn nữa, cái ngày mà Quan Cố chủ động nằm dưới lại càng viển vông miễn bàn, thế nên, đời này xem như hắn chỉ có nước bị “cưỡi” mà thôi.

Nằm đó ngó Mèo Tới ăn xong, Chu Phóng đứng dậy ngáp một cái thật to, định bụng sẽ lên giường ngủ tiếp để ‘dưỡng thận’ và cái mông vẫn đang nhức nhối, ai dè mới rửa tay xong thì Tiểu An lại gọi điện thoại đến bảo lát nữa sẽ tới nhà đưa hắn xem kịch bản cậu vừa nhận.

Chính là kịch bản của Lý Tranh cho bộ phim lần trước hắn đi casting với đạo diễn Trần.

“Đây là kịch bản nè anh.” Tiểu An vừa cởi giày vừa liến thoắng: “Xác định thời gian khai máy luôn rồi, là một tháng nữa đó.”

Chu Phóng cầm kịch bản dày cộp trên tay, mở miệng đã có ý đuổi người: “Cậu còn chuyện gì không?”

Tiểu An muốn nói lại thôi nhìn hắn.

Chu Phóng bật cười: “Muốn nói gì thì nói đi.”

“Đêm qua Tiểu Trang gửi tin nhắn cho em đấy.” Tiểu An liếc nhanh một vòng trong nhà, bảo đảm Quan Cố không có ở đây mới nhỏ giọng nói thật nhanh.

Chu Phóng: “…Ai?”

Tiểu An tiếp tục thì thầm: “Là cậu phóng viên mà anh từng tán gẫu vui ngất trời đợt trước đó.”

Chu Phóng chột dạ, vội gắt gỏng: “Anh chả tán gẫu với ai hết.”


Vẻ mặt Tiểu An hơi ngượng ngùng.

Chu Phóng nói xong cũng thấy xấu hổ, hơn nữa Tiểu An cũng không phải là người ngoài bèn kéo cậu vào nhà tò mò hỏi: “Cậu ta nhắn cái gì vậy?”

“Có vẻ cậu ấy uống nhiều quá nên câu cú lộn xộn lắm, haiz, thôi anh tự mình xem đi.” Tiểu An mở app weixin trên di động mình ra rồi đưa qua cho Chu Phóng.

Chu Phóng cầm lên xem, chính là đoạn chat của trợ lý nhà mình với Tiểu Trang tối qua.

Chu Tiểu Trang: “Bạn trai của anh Phóng thật sự tốt hơn em nhiều lắm hả?”

Chu Tiểu Trang: “Vậy rốt cuộc ảnh coi em là cái gì chứ?”

Chu Tiểu Trang: “Em giận lắm, thế là nói những câu làm ảnh không vui, rồi ảnh không thèm để ý tới em nữa luôn.”

Chu Tiểu Trang: “Thế nhưng mới rồi em lại ân hận, không kiềm chế được đã đi nhắn tin quỵ lụy ảnh rồi.”

Chu Tiểu Trang: “Em thật sự quá tiện!”

Vì công việc mà trước kia cậu nhóc này và Tiểu An đã từng liên hệ với nhau, hơn nữa cách nói chuyện của Tiểu Trang quả thật rất dễ thương, hay bán manh, thành ra trợ lý nhà hắn vẫn cho rằng cậu ta là con gái. Cũng vì vậy mà khi cậu ấy xin thêm bạn trên tài khoản weixin cá nhân của Chu Phóng thì Tiểu An liền đồng ý.

“Đó giờ cậu ta chưa từng nhắn tin tán gẫu việc riêng tư với em. Làm mới đầu em còn nghĩ cậu ấy gửi nhầm qua máy em đó, thế nên em đâu có hồi âm.”

Trong khung chat, dưới câu “Em thật sự quá tiện” còn một tin nhắn khác, được gửi đến sau đấy tầm mười mấy phút.

Chu Tiểu Trang: “Xin lỗi, em uống nhiều quá rồi. Đã làm phiền anh.”

Chu Phóng nhất thời trầm mặc.

Tối qua Quan Cố say đến rối tinh rối mù, sáng nay thức dậy anh còn bảo: “Anh nhớ mình uống đâu nhiều lắm, chẳng hiểu sao say đến độ đau đầu kinh khủng như này nữa.”

… Tiểu trang quá chén làm bản thân say, cũng làm say luôn Quan Cố.

Tiểu An ngập ngừng bảo: “Anh, kỳ thật có việc này em định nói lâu rồi.”

Chu Phóng ngồi trên ghế sô pha, lật đại vài trang trong cuốn kịch bản: “Nói đi.”

Tiểu An nói khá dè chừng: “Nếu anh Quan luôn chung thủy, chỉ ở cạnh một mình anh, thì… anh như vậy là không tốt đâu.”


Chu Phóng chột dạ, lại cảm thấy cực kỳ mất mặt bèn không phục đáp: “Anh mày không tốt chỗ nào? Anh còn chưa trực tiếp gặp mặt Tiểu Trang nữa thì có thể gây chuyện gì chứ?”

Tiểu An lí nhí: “Anh có biết là không phải làm đến cùng mới bị gọi là ngoại tình không?”

Chu Phóng: “…”

“Anh, không phải em có ý chê trách gì anh, chỉ là… em chả hiểu nổi anh nghĩ sao nữa. Kỳ thật Giản Ninh Xuyên rất đẹp lại còn tốt tính, hơn nữa cậu ấy thích anh ra mặt đấy, vậy mà cũng có thấy anh để ý gì cậu ta đâu. Chu Tiểu Trang đẹp thì có đẹp, nhưng cũng chẳng phải xuất sắc gì hơn Tiểu Giản, anh coi trọng cậu ấy chỗ nào mà cả ngày cứ nhắn tin thả thính người ta vậy?”

Đến tận lúc này Tiểu An vẫn nghĩ gương mặt thật của Tiểu Trang chính là những tấm ảnh mỹ thiếu niên mà Chu Phóng từng cho cậu xem.

Chu Phóng không có ý định nói cho cậu biết đó là ‘phân thân’ của Quan Cố bèn lấp liếm sang chuyện khác: “Kịch bản đưa xong rồi, cậu cần làm gì thì đi làm đi!”

Tiểu An thấy nghệ sĩ nhà mình đã hơi cáu kỉnh bèn thôi không nói nữa: “Được rồi, anh nghỉ ngơi đi, em về trước đây.”

“Nếu Tiểu Trang còn nhắn weixin cho cậu nữa, cậu cứ mặc kệ, bơ đi là được.” Chu Phóng dặn dò.

Tiểu An gật đầu đáp ứng rồi xoay người khép cửa sau lưng lại.

Còn một mình Chu Phóng ngồi đó, nói chuyện với Tiểu An một lát xong làm hắn thấy đau đầu kinh khủng, chẳng còn tâm tình đâu mà xem kịch bản nữa.

Quan Cố rốt cục cởi bỏ khúc mắc năm đó, giờ đây có thể hạnh phúc mỹ mãn sống cùng Chu Phóng, nếu chuyện của họ là bộ phim tình yêu trúc mã với trúc mã thì nó có thể HE được rồi. Về phần tương lai Chu Phóng có phản công thành công hay không thì dù sao trên màn ảnh cũng đâu thể chiếu.

Còn Tiểu Trang thì đúng như cậu ta tự nói vậy, trong cái kịch bản này, “Rốt cuộc anh coi em là cái gì chứ”? Nếu nói cậu ấy là Quan Cố thì cũng đúng, nhưng bảo cậu ta không phải, thì vẫn chẳng sai.

Mẹ nó, làm sao để hết phim được đây?

————-

Gần chạng vạng tối, Quan Cố gọi điện thoại nói anh có việc phải tăng ca, trễ trễ chút mới về nhà.

Trò chuyện thêm dăm ba câu rồi cúp điện thoại xong, không hiểu sao mắt phải Chu Phóng bắt đầu giựt giựt liên tục.

Mèo Tới nhảy phốc lên người hắn làm nũng, hắn bế bổng con trai lên cao, cố gắng gạt đi mấy suy nghĩ vướng mắc trong đầu để tập trung chơi với nó, nhưng trong lòng vẫn cứ cảm thấy hơi nôn nao, mất bình tĩnh. Hắn mơ hồ cảm giác có chuyện gì đó sắp xảy ra.

Tám giờ rưỡi Tiểu Trang lại nhắn tin tới.


Chu Phóng hạ quyết tâm không để ý tới cậu ta, mặc cho Tiểu Trang có bán manh đáng thương cỡ nào cũng tuyệt đối phải bơ đi.

Tiểu Trang: “Chồng à.”

Tiểu Trang: “Em làm lạc mất mèo rồi.”

Tiểu Trang: “Em tìm khắp nhà vẫn không thấy nó đâu hết.”

Tiểu Trang: “Lẽ nào do lúc em mở cửa không để ý nên nó chạy ra ngoài sao?”

Tiểu Trang: “Chồng ơi, em phải làm sao bây giờ?”

Chu Phóng ôm Mèo Tới xem TV, không thèm quan tâm đến tiếng chuông báo weixin đang kêu vang liên tục.

Chín giờ hơn, điện thoại Chu Phóng có người gọi tới ——  là Quan Cố.

Chu Phóng ngập ngừng nhấc máy, nhưng không tính mở miệng trước.

“Anh về rồi.”

“… À, anh về rồi hả?”

Ngữ điệu Quan Cố hơi là lạ, anh ngừng một chút rồi nói: “Ừa, em xuống dưới đây đi.”

Chu Phóng để lại Mèo Tới trên lầu, một mình vui vẻ chạy xuống gặp ‘trai’.

Vừa vào đến cửa đã thấy bạn trai hắn đang đứng ngay giữa phòng khách, sắc mặt anh hơi khó coi.

Chu Phóng lo lắng hỏi: “Anh làm sao vậy?”

Quan Cố quay đầu nhìn hắn rồi dùng ngón trỏ chỉ lên huyệt Thái Dương của chính mình, vẻ mặt tối sầm, khẽ nói: “Người này lại xuất hiện.”

Chu Phóng sửng sốt.

“Tám giờ anh đã về đến chung cư, nhưng sau khi đậu xe ở dưới bãi đỗ xong thì mất ý thức, anh không nhớ được chuyện gì đã xảy ra sau đó cả, đợi đến khi anh lấy lại được nhận thức thì thấy bản thân đã đứng ở ngay đây rồi, trong nhà thì lộn xộn như thể mới bị trộm càn quét qua ấy.” Quan Cố kể lại tình huống ban nãy.

Chu Phóng liếc mắt một vòng, ngăn kéo các tủ âm tường đều bị kéo loạn xà ngầu ra.

Quan Cố mờ mịt hỏi: “Em nói xem, cậu ta muốn tìm cái gì chứ?”

Chu Phóng: “…”

Hắn biết Tiểu Trang tìm mèo, nhưng đương nhiên không thể nào nói được rồi.


Chu Phóng sợ mình càng nói càng sai, thành ra cuối cùng cứ im lặng ngồi trên ghế sô pha gần đó ngó Quan Cố đi tới đi lui dọn dẹp đồ đạc bị bới tung trong nhà.

Quan Cố thu thập xong liền ngồi xuống cạnh hắn, ánh mắt anh nhìn thẳng về phía trước, không biết đang suy nghĩ gì mà sắc mặt càng lúc càng khó nhìn.

Chu Phóng vỗ vai động viên anh: “Đừng nghĩ nhiều nữa, không sao đâu mà, dù sao cũng chẳng mất gì, chỉ là nhà cửa bừa bộn tí thôi.”

Quan Cố im lặng không đáp.

Chu Phóng vắt hết óc cố dỗ dành anh: “Anh cứ coi như là mình mộng du đi, cũng đừng bị gánh nặng tâm lý. À đúng rồi, em kể anh vụ này chưa ta? Ekip bộ phim điện ảnh em quay năm ngoái ấy, có một cậu nhân viên phụ trách bên hậu cần nửa đêm toàn mộng du thức dậy đi tới đi lui sắp xếp lại đạo cụ, em thấy vậy cũng bình thường thôi.”

Quan Cố buồn bực đáp: “Bình thường cái nỗi gì. Vị nhân viên kia có mộng du thì vẫn là chính anh ta, còn anh mà “mộng du” thì có còn là anh nữa đâu.”

Chu Phóng á khẩu không trả lời được.

Quan Cố thấp giọng hỏi: “Em không thấy sợ ư?”

Chu Phóng ngẩn ngơ: “Sợ? Em sợ chuyện gì?”

Quan Cố quay mặt sang chỗ khác: “Nói không chừng… giây tiếp theo chưa chắc đã là anh ngồi đây.”

Chu Phóng không biết nên nói cái gì cho phải, hắn nghẹn nửa ngày cuối cùng mới ngập ngừng cất tiếng: “Hay là chúng ta vẫn đi tìm bác sĩ lấy thuốc uống đi? Đúng rồi, lần trước anh nói cái gì ‘Ri Ri’ ấy nhỉ?”

Quan Cố khẽ thở dài: “Rispedal- thuốc ức chế thần kinh.”

Chu Phóng không biết rõ nên lại hỏi: “Tác dụng phụ của thuốc đó là gì? Nếu chúng ta nghe theo hướng dẫn của bác sĩ, chỉ uống mấy liều vừa vặn thôi thì sẽ không có hại đâu, đúng không?”

Quan Cố nhẹ nhàng lắc đầu: “Thời điểm anh vừa phát hiện ra bệnh của mình đã đi khám bác sĩ và uống thuốc suốt một tháng rồi, khi ấy rõ ràng anh đã căn cứ theo toa mà dùng chính xác liều lượng, nhưng vẫn thường xuyên bị mất ngủ. Cả đêm anh toàn trợn tròn mắt nghĩ đến em, có đôi lúc nghĩ một hồi còn… cứng lên nữa. Anh… Tác dụng phụ của loại thuốc đó cmn cực kỳ đáng sợ, nó làm da anh bị nổi mụn sần sùi vô cùng ghê tởm. Không chỉ riêng việc này, mà anh còn điên cuồng rụng tóc, thường xuyên bị chuột rút rất đau, đến nỗi chỉ đi tới đi lui trong nhà thôi mà cũng bị căng cứng tới mức té ngã ra đất. Đoạn thời gian đấy anh sụt khoảng 7-8 kg chỉ trong một tháng. Thế nhưng phải thừa nhận là thuốc đó có tác dụng, ít nhất… cậu ta cũng không xuất hiện nữa. Nếu không phải mẹ anh liều mạng cầu xin anh đừng uống thì có khi anh đã uống đến chết không chừng.”

Chu Phóng trợn mắt há hốc mồm, hắn vẫn nhớ có đợt Quan Cố sụt ký rõ rệt, khi đó anh bảo là do học thi mệt mỏi, vậy mà hắn cũng ngu ngốc tin tưởng cho được. Lúc này hắn cảm thấy hối hận và đau lòng kinh khủng, hắn vội vã nắm chặt lấy tay anh, đan xem mười ngón vào nhau như muốn dùng sức khảm anh vào chính mình.

Quan Cố xoay mặt sang nhìn hắn: “Lại nói tiếp, em có biết vì sao lúc ấy chúng ta rất ít có dịp gặp nhau không?”

Chu Phóng lắc đầu: “Là do em bận rộn quay phim à?”

Quan Cố bật cười: “Ngốc ạ, thế lịch trình của em bây giờ không kín mít bằng năm đó sao? Chẳng phải là chúng ta vẫn thường xuyên cùng ăn cùng ngủ đấy ư?”

Chu Phóng ngẫm lại cũng thấy có lý bèn hỏi thẳng: “Vậy thì tại sao?”

Quan Cố cười khổ, anh kéo hắn sát vào người ôm chặt lấy: “Bởi vì anh cố ý trốn tránh em, anh sợ không cẩn thận sẽ khiến em nhìn thấy cậu ta.”

Mí mắt phải Chu Phóng lại giựt giựt.

Quan Cố khẽ nhéo ngón tay của hắn, ghét bỏ nói: “Cậu ta diễn rất giỏi, lại còn thích làm nũng bán manh, chính là loại hình so với tên Lý Tử Phong đáng ghét kia giống nhau như đúc đấy.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui