Tội Yêu Lớn Nhất Cấm Kỵ FULL


Hơn nữa, Hoắc tiểu thư có thân phận như thế nào cơ chứ? Những người muốn cưới cô làm vợ không phú cũng phải quý.

Bà ta chỉ là một người thợ may, làm gì có tư cách phát biểu những chuyện liên quan đến hôn sự nhà họ Hoắc ở đây?
Như thế chẳng khác nào không để ý đến mặt mũi của quân trưởng Hoắc.
Trong lúc nhất thời, bầu không khí xung quanh lập tức vô cùng xấu hổ.

Hoắc Mật lạnh lùng không lên tiếng, ông chủ cửa hàng may cũng sốt ruột lườm vợ mình một cái.
Hoắc Hàm Ngọc thấy vậy thì khẽ kéo cánh tay Hoắc Mật một cái, nhẹ nhàng nói:
“Cha, con sẽ không lấy chồng, cả đời này con chỉ ở bên cạnh cha thôi.”
Gương mặt lạnh lẽo của Hoắc Mật hiện lên một nụ cười, hắn cúi đầu nhìn cô, “Ừ” một tiếng rồi nắm tay cô tiếp tục tham quan cửa hàng may.
Hai vợ chồng chủ cửa hàng lập tức thở phào nhẹ nhõm, ai cũng nói con gái là áo bông nhỏ của cha, những lời này đối với quân trưởng Hoắc mà nói là hoàn toàn chính xác.

Bọn họ ở Bắc Cương bao nhiêu năm, chưa từng thấy quân trưởng Hoắc trở mặt nhanh như vậy bao giờ.
Sau khi đi xem xét một vòng, bà chủ đưa Hoắc Hàm Ngọc vào trong phòng đo kích thước, Hoắc Mật ở bên ngoài giúp Hoắc Hàm Ngọc chọn mấy bộ.


Bắc Cương lạnh kinh khủng, Hoắc Hàm Ngọc từ nhỏ đã sống ở Giang Nam, ngày thường cô ở trong thổ lâu thì còn tạm được, nhưng nếu ra ngoài thì sẽ rất lạnh.

Mấy ngày nữa bọn họ sẽ phải trở về Bắc khu, thế nên Hoắc Mật mới đưa cô tới đây chọn trước mấy bộ để mặc ứng phó, còn những bộ may thì sẽ lấy sau.
Nhưng hắn chưa thấy ưng ý bộ nào cả, bộ thì không thích kiểu dáng, bộ thì không ưng màu sắc.
Hoắc Hàm Ngọc chọn thử một váy lụa thêu hoa, mặc thử rồi đi ra ngoài hỏi Hoắc Mật:
“Cha, cha thấy có đẹp không?”
Hoắc Mật đang ngồi uống trà, hắn ngẩng đầu nhìn con gái mặc một chiếc váy kiểu phụ nữ thời Mãn Thanh ngày xưa, trái tim đập loạn nhịp, suýt nữa thì làm đổ tách trà trong tay.
“Cha?’
Hoắc Hàm Ngọc nhanh chóng tiến lên, cô sợ trà nóng làm bỏng tay Hoắc Mật, đang định vươn tay cầm lấy tách trà thì đã bị bàn tay to lớn của Hoắc Mật nắm chặt lại.
Thời tiết Bắc Cương hôm nay hơi âm u, gió bắc thổi mạnh, lạnh đến thấu xương.

Mấy ngày trước Bắc Cương đã bắt đầu có tuyết rơi rồi, bây giờ đi đâu cũng thấy một vùng tuyết trắng mênh mông.
Bàn tay Hoắc Mật nóng bừng lên, hắn nắm chặt tay Hoắc Hàm Ngọc, nhìn thẳng vào đôi mắt của cô, một lát sau mới lấy lại tinh thần, nhẹ giọng trả lời:

“Đẹp.”
Hắn chưa bao giờ nhìn thấy con gái mặc trang phục phụ nữ Mãn Thanh.

Bây giờ ở Giang Nam cũng chỉ mới chớm lạnh, các cô gái vẫn thích mặc váy liền, đi giày cao gót, khoác thêm một chiếc áo len thời trang.

Bọn họ mặc như thế, đẹp thì đẹp thật, nhưng thoạt nhìn rất có cảm giác hiện đại, cũng không hàm súc.
Hoắc Mật không quan tâm con gái mình ăn mặc như thế nào.

Hắn cảm thấy con gái mình mặc thế nào cũng rất đẹp.

Nhưng lần này, khi nhìn A Ngọc xuất hiện trong bộ trang phục Mãn Thanh, linh hồn của hắn gần như bị cô câu dẫn ra ngoài.
“Sao con lại nghĩ đến chuyện mặc bộ này?”
Hoắc Mật ngồi trên ghế, khẽ ngẩng đầu nhìn con gái mình.

Ánh mắt của hắn nhìn dọc từ vòng eo thon thả của cô lên đến bộ ngực tròn trịa, rồi lại đến khuôn mặt nhỏ nhắn quyến rũ của cô.

Hắn cảm thấy cả người nóng bừng, chỉ muốn được ôm lấy cô ngay lập tức, muốn lật người đặt cô dưới thân, không chút kiêng kỵ gì mà chiếm lấy cô.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận