Tội Yêu Lớn Nhất Cấm Kỵ FULL


Tinh dịch màu trắng chả dọc theo lớp lông tơ mềm mại của Hoắc Hàm Ngọc, hòa cùng với dâm thủy chảy ra từ trong tiểu huyệt của cô, tạo nên một hình ảnh vừa khiêu gợi vừa hấp dẫn.
Hoắc Mật nhìn thấy thì híp mắt lại, ánh mắt tràn đầy nguy hiểm.
Hắn thực sự rất muốn được đâm thật sâu vào bên trong nơi đó, muốn chiếm hữu hoàn toàn con gái của mình.

Hắn muốn biết A Ngọc thành của hắn, cả đời này chỉ là của hắn mà thôi.
Có người nói rằng cha mẹ và con cái chỉ có duyên phận khi còn nhỏ mà thôi.

Đến khi con cái lớn, đủ lông đủ cánh thì sớm muộn cũng sẽ bay khỏi cha mẹ để sống cuộc sống của chính mình.
Con gái của hắn, cũng chỉ là tạm thời của hắn mà thôi.
A Ngọc còn có cuộc sống của mình, mà trong cuộc sống ấy, cha mẹ chỉ là một phần.

Rồi sẽ có một ngày cô không còn thuộc về hắn nữa, cô sẽ trở thành vợ của người khác, người đó sẽ làm tình với cô, đâm vào nơi đó của cô.

Người đó cũng có thể cãi vã với cô, thậm chí vì một chút nóng giận mà ra tay đánh cô.

Hoắc Mật không thể nào chịu được hình ảnh đó.

Hắn yêu thương A Ngọc không để đâu cho hết, yêu đến mức có thể hi sinh mạng sống của mình vì cô, chỉ muốn bảo vệ cô cả đời bình an.
Trên thế giới này sẽ không có người đàn ông nào yêu thương con gái của hắn hơn hắn.

Hắn coi A Ngọc như châu báu, ngậm trong miệng thì sợ tan, cầm trong tay thì sợ rơi, chỉ muốn được dang rộng vòng tay che chở cô trong lòng.
Sẽ không có người nào hơn hắn, không có.
Hoắc Mật nhìn từ tiểu huyệt của Hoắc Hàm Ngọc lên đến gương mặt thuần khiết của cô, ánh mắt từ từ nheo lại.

Đôi mắt Hoắc Mật lóe lên một ánh nhìn dữ tợn, nhìn giống như một con sói đang nhìn chằm chằm con mồi của mình vậy.
Đúng vậy, vào giây phút này, Hoắc Mật hoàn toàn chắc chắn rằng hắn muốn con gái của hắn, hắn muốn A Ngọc của hắn cả đời đều sống trong sự che chở của hắn.
Hắn muốn che mưa chắn gió cho con gái mình cả đời.
Hắn không yên tâm giao A Ngọc cho bất cứ ai, thế nên hắn quyết định sẽ chăm sóc cho con gái mình cả đời.
“Cha.”
Đối mặt với ánh mắt dữ tợn như lang sói của Hoắc Mật, Hoắc Hàm Ngọc hơi sợ hãi.


Hai chân cô vẫn đang dang rộng ra trước mặt cha, hai má đỏ bừng.
“Cha, cha đang nhìn gì thế?”
“Nhìn A Ngọc dạng chân trước mặt cha.”
Hoắc Mật nghiêng người về phía trước, nửa đè lên con gái, ôm lấy cô, thì thầm.
“Bé ngoan, sau này con sẽ rời xa cha sao?”
Hoắc Hàm Ngọc nằm dưới thân cha mình, quần áo xộc xệch, nghe hắn hỏi thế thì vội vã lắc đầu ôm lấy cổ hắn:
“Không, con sẽ không rời xa cha, cả đời này cũng sẽ không rời xa.”
“Ừ, cha cũng sẽ không để A Ngọc rời xa mình.”
Hắn ôm chặt lấy con gái, kéo chăn phủ lên hai người.

Trong đêm tối, hai người giống như một đôi dã thú dây dưa lấy nhau, chờ một lúc lâu mới gọi Xuân Hạnh mang thức ăn lên.
Xuân Hạnh vội vàng xuống lầu dặn nhà bếp, còn chưa kịp bưng đồ ăn quay lại thì đã nhìn thấy Tiết Chỉ Kỳ.
Tiết Chỉ Kỳ nhìn thấy Xuân Hạnh thì quát lên:
“Đứng lại, thiếu gia đâu?”
Xuân Hạnh cúi đầu, thận trọng trả lời: “Quân trưởng đang ở trên lầu ba.”
“Anh ấy không xuống nhà ăn cơm sao?”
Nhìn thấy Xuân Hạnh gật đầu, cô ta càng thêm tức giận hơn, chỉ thẳng vào mặt Xuân Hạnh mà mắng:
“Đồ ngu ngốc, cô không nói với thiếu gia là tôi đang ở dưới lầu chờ anh ấy à?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận