Trong nhà chính của thổ lâu, địa long đốt đến lửa nóng, Tiết Chỉ Kỳ thấy Hoắc Hàm Ngọc đi xuống, nhanh tiến lên, bắt lấy Hoắc Hàm Ngọc, kéo cô ngồi lên ghế sa lon, cầm tay cô, hung hăng chọc vào trán Hoắc Hàm Ngọc, trách cứ:
"Con xem con vô dụng thế nào, vừa đến Bắc Cương đã bị bệnh, cũng không chịu thua kém chút nào, bớt chút phiền phức cho cha mẹ đi, đây là cha con thương con, nếu con liên tục bị bệnh, con xem cha con còn muốn con không?"
Cô ta mới mở miệng, câu đầu tiên chính là trách Hoắc Hàm Ngọc vô dụng, không hề hỏi mấy ngày qua, bệnh tình của Hoắc Hàm Ngọc thế nào.
Cho rằng Hoắc Hàm Ngọc có thể tự mình xuống lầy, thì đã khỏi bệnh rồi.
Thế là oán trách trong lòng với Hoắc Hàm Ngọc tăng lên, cũng vì con nhóc chết tiệt này, Hoắc Mật mới giận cô ta.
Khuôn mặt nhỏ của Hoắc Hàm Ngọc trắng bệch, trong tay đúng lúc cầm một ly trà, trán bị ngón tay mẹ đâm vào, trà nóng trong tay vung ra, nóng đến mức cô nhanh chóng đặt chén trà trên bàn trà, không dám nói nóng, cũng không dám kêu to, chỉ có thể chịu đựng, vẻ mặt uất ức, cúi đầu xuống nói:
"Mẹ, cha sẽ không bao giờ không cần chúng ta.
"
"Con nói sao? Con nói thì không tính.
"
Tiết Chỉ Kỳ ngồi bên cạnh Hoắc Hàm Ngọc, tức giận ngồi thẳng người, nói với Hoắc Hàm Ngọc:
"Con có biết gia nghiệp của nhà họ Hoắc lớn thế nào không? Mẹ nói cho con biết, cha của con sớm muộn gì cũng phải sinh con trai kế thừa nhà họ Hoắc, nếu mẹ không sinh được con trai, thì cho dù con có được sủng ái, địa vị của mẹ con chúng ta vẫn chưa vững chắc, con nói xem đã lúc này rồi, con còn bị bệnh nữa?"
Bởi vì Tiết Chỉ Kỳ không chăm sóc Hoắc Hàm Ngọc tốt, cho nên mấy ngày nay Hoắc Mật căn bản không cho Tiết Chỉ Kỳ sắc mặt tốt.
Chuyện này tự nhiên sẽ khiến Tiết Chỉ Kỳ oán trách Hoắc Hàm Ngọc, ở Giang Nam đều tốt, vừa đến Bắc Cương đã bị bệnh, làm hại cha mẹ bất hòa, khiến Hoắc Mật không muốn đụng đến Tiết Chỉ Kỳ, tự nhiên không có chuyện sinh con.
Tiết Chỉ Kỳ túm Hoắc Hàm Ngọc răn dạy, là chuyện đương nhiên.
Nhưng răn dạy này khiến Hoắc Hàm Ngọc cực kì khó chịu, cô cúi đầu nhìn bàn tay bị nóng đỏ của mình, đáy mắt kìm nén nước mắt, trong lòng như bị chọc cái lỗ, gió lạnh không ngừng rót vào trong thân thể cô.
Mẹ của cô muốn con trai cho cha cô, muốn sinh một đứa em trai, bởi vì cha cần một đứa con trai để kế thừa nhà họ Hoắc.
Hoắc Hàm Ngọc biết chuyện này, vô cùng khó chịu, vừa rồi cô còn chính nghĩa giáo dục Xuân Hạnh, nói con gái còn quý giá hơn con trai.
Lúc này, mẹ đã chặn đầu cô.
Bởi vì Hoắc Hàm Ngọc đột nhiên ý thức được một chuyện, cô không muốn bất cứ người phụ nữ nào sinh con dưỡng cái cho cha cô.
Đây là chuyện ích kỷ cỡ ào.
Hiện tại rất rõ ràng, chuyện giữa Hoắc Hàm Ngọc và cha không thể nói cho bất cứ ai biết, Hoắc Hàm Ngọc thiếu thốn tri thức giới tính thế nào, cũng không phải đồ ngốc, đương nhiên biết quan hệ giữa cô và cha không thể nói ra, cô cũng không sinh con cho cha được.
Giữa nam nữ, nhất định phải làm chuyện thân mật, so với chuyện Hoắc Hàm Ngọc và cha làm, còn thân mật hơn rất nhiều, mới có thể sinh ra đứa bé.
Nhưng Hoắc Hàm Ngọc không muốn, thậm chí cô không muốn nhìn thấy mẹ và cha ôm nhau, càng không muốn cha mẹ sinh em trai.
A Ngọc lại lần nữa xoắn xuýt, khuôn mặt nhỏ của cô tái nhợt, nhấn mạnh nói:
"Mẹ, cha đã nói, cha sẽ không bao giờ không quan tâm con, chuyện sinh em trai, không cần gấp.
"
Nói xong, Hoắc Hàm Ngọc vội vã đứng dậy, "Thình thình thình" chạy lên tầng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...