Hoắc Hàm Ngọc nằm trên giường, tách hai chân ra, hai chân tinh tế quấn chặt trên đùi cha, cô và cha đang làm chuyện trái luân thường đạo lý.
Đợi đến khi Hoắc Mật phóng thích giữa hai chân cô, Hoắc Hàm Ngọc đỏ mặt, quần lót ướt đẫm bị cha kéo xuống, lại bị cha kéo chăn qua, đắp lên người.
"Cha! "
Cả người Hoắc Hàm Ngọc chỉ lộ ra cái đầu ở bên ngoài, mở to mắt, nhìn Hoắc Mật đang thay quần áo
Cô biết cha muốn ra cửa.
Hắn không có nhiều thường phục, thường xuyên mặc quân trang, bởi gì mấy ngày qua đều nghỉ trong phòng ngủ của con gái, cho nên mấy bộ quân trang đều treo trong tủ quần áo của con gái.
"Ngoan.
"
Hoắc Mật mặc xong quần áo, nghiêng người cúi đầu, hôn lên môi con gái.
Ngoài cửa có người gõ cửa, Hoắc Mật cách chăn, đặt trên người con gái, đáp, "Vào đi.
"
Lúc Xuân Hạnh tiến vào, hai tay bưng chậu nước, cúi đầu, cũng không dám nhìn loạn, tuổi cô ấy còn nhỏ, gan còn nhỏ hơn con kiến.
Dựa theo quy củ, khi trời còn chưa sáng, cô ấy phải canh giữ ngoài cửa phòng của tiểu thư nghe phân phó, cho nên tiếng rên rỉ của Hoắc Hàm Ngọc và những lời thô bỉ của Hoắc Mật trên giường, Xuân Hạnh nghe được loáng thoáng, có chút nghẹn họng nhìn trân trối.
Đợi đến khi không còn âm thanh nữa, Xuân Hạnh mới dám gõ cửa đi vào.
Cô ấy hiểu chuyện, biết nếu nói chuyện này ra ngoài, cô ấy chỉ sợ mạng cũng không còn.
Chuyện này.
.
.
Hai cha con đều như vậy, vậy quần áo của quân trưởng đại nhân treo trong tủ quần áo của tiểu thư cũng không có gì lạ.
Đợi đến lúc Hoắc Mật rửa mặt, Xuân Hạnh thấy tiểu thư muốn rời giường, vội vàng cầm quần áo của tiểu thư đến, lại sững sờ, chỉ thấy trên cái cổ trắng nõn tinh tế của tiểu thư là ấn ký màu đỏ lít nha lít nhít, ấn ký này một đường hướng xuống! Phía dưới, bị tiểu thư dùng chăn che khuất.
Xuân Hạnh mơ hồ đoán được, ấn ký màu đỏ trên người tiểu thư là cái gì, là người dưới tầng chót, cho nên còn hiểu chuyện hơn những đám tiểu thư khuê các được nuôi dưỡng trong phòng một chút.
Lúc còn nhỏ, nhà cô ấy nghèo, anh chị em chen chúc ngủ trong một phòng, lúc nửa đêm, cha mẹ thân mật ở ngày bên cạnh, ván giường kẽo kẹt vang lên.
Cho nên Xuân Hạnh vội vàng xoay người, vốn muốn đưa quần áo trong tay cho tiểu thư, lại treo lại tủ quần áo, rồi cầm cái váy dài bằng vải bông qua.
Hoắc Mật đã rửa mặt xong, cầm khăn mặt, đi trở lại, ngay trước mặt Xuân Hạnh, giống như người chồng sắp đi ra ngoài, nói với tình nhân nhỏ của mình:
"Cha đi đây, lát nữa có người may vá đến may quần áo cho con, chọn vài mảnh vải mà con thích, hôm nay đừng đi ra ngoài, bên ngoài quá lạnh, ở trong thư phòng đọc sách đi.
"
"Cha, vậy khi nào cha trở về?"
Hoắc Hàm Ngọc đưa tay, kéo góc áo Hoắc Mật lại, quệt khóe miệng, như một đứa trẻ.
Hoắc Mật cúi đầu hôn lên môi con gái, xoay người, đến bên tai cô, như đang giao phó với tình nhân nhỏ.
"Rất nhanh thôi, sắp đến cửa ải cuối năm rồi, còn có chút phòng ngự phải chu toàn.
"
Hắn và con gái thân thiết như vậy, cũng không lo lắng Xuân Hạnh sẽ ra ngoài nói lung tung, đầu năm nay, người hầu mua về, cái mạng kia chính là của chủ tử, Xuân Hạnh không có lá gan kia.
Hoắc Mật yêu Hoắc Hàm Ngọc, lúc cô còn nhỏ, hắn đối với cô là tình thương của cha, cô trưởng thành, hắn đối với cô là tình yêu, muốn chiếm hữu tình yêu của cô, cũng muốn bảo vệ tình thân của cô.
Cho dù là loại nào, đều đủ để hủy diệt Hoắc Mật.
Nếu đã có tâm tư ở cùng một chỗ với con gái, đương nhiên Hoắc Mật tự phải nuôi mấy cái miệng đủ chặt chẽ xung quanh hắn và con gái rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...