Từ nhỏ đến lớn, Hoắc Hàm Ngọc bị Tiết Chỉ Kỳ đánh không ít lần, chổi lông gà cũng đánh gãy mấy cái.
Nhưng tại Bắc Cương, Tiết Chỉ Kỳ không dám đánh Hoắc Hàm Ngọc.
Sợ Hoắc Mật nhìn thấy trên người Hoắc Hàm Ngọc có tổn thương gì đó, Hoắc Mật sẽ càng tức giận.
Thế là Tiết Chỉ Kỳ lại khiển trách Hoắc Hàm Ngọc, khiến Hoắc Hàm Ngọc bị giáo huấn hoàn toàn không có khẩu vị nữa, chờ Tiết Chỉ Kỳ thở phì phò đi ra, Hoắc Hàm Ngọc mới bảo người làm dọn đồ ăn căn bản chưa ăn được hai miếng xuống, đầu choáng váng, nặng nề ngủ thiếp đi.
Đợi cô tỉnh lại lần nữa, chỉ mơ màng nghe được Hoắc Mật nổi trận lôi đình, tia sáng chớp tắt, Hoắc Hàm Ngọc cảm thấy toàn thân giống như bị lửa thiêu, khó chịu muốn mạng.
Đặc biệt là cổ họng nóng rực, khiến cô không nói được lời nào.
Hoắc Mật đưa lưng về phía Hoắc Hàm Ngọc, ngồi ở mép giường, tức giận đến rút súng ra, chỉ vào người làm Xuân Hạnh chuyên môn hầu hạ Hoắc Hàm Ngọc, tức giận nói:
"Cơm tối con bé không ăn được hai miếng, cô cũng không có cảm thấy có gì không đúng sao, để con bé ngủ một mình, còn không đi xem một cái? Cô nói xem, nếu không phải nửa đêm tôi trở về, con bé bị nóng đến hỏng mất, cô phải dùng mạng đền cho tôi?"
Xuân Hạnh cũng chỉ mười mấy tuổi, nhìn rất chấc phác, dưới họng súng của Hoắc Mật, đã sớm bị dọa đến quỳ trên mặt đất khóc, ngoài cửa cũng quỳ đầy đất người, đều không dám thở mạnh.
Tiết Chỉ Kỳ cũng gấp, nhưng bị Hoắc Mật ngăn ngoài cửa, không cho phép cô ta đi vào.
Thế là, Tiết Chỉ Kỳ chỉ có thể đứng ở ngoài cửa, mắng đám người làm.
"Cô ta chính là bắt nạt hai mẹ con chúng ta chưa quen với cuộc sống ở Bắc Cương, cũng chỉ bắt nạt hai mẹ con chúng ta.
"
Sau đó, Tiết Chỉ Kỳ lại nằm phục trên đất khóc lớn.
"A Ngọc, A Ngọc, nếu con xảy ra chuyện gì, mẹ phải sống thế nào đây, A Ngọc ! "
"Đừng gào như người đã chết thế! ! !"
Hoắc Mật bạo nộ hét lên một tiếng, túm cổ áo Xuân Hạnh quỳ trên mặt đất, ném ra ngoài cửa, trực tiếp mặc kệ Tiết Chỉ Kỳ, quát:
"Đều cút cho tôi, ngay cả một đứa trẻ cũng không chăm sóc tốt, tất cả cút đi! !"
Lời này cũng là nói với Tiết Chỉ Kỳ, nếu Hoắc Hàm Ngọc có chuyện bất trắc, Tiết Chỉ Kỳ chắc chắn có phần chết.
Sau khi đuổi người trong phòng ra ngoài, Hoắc Mật "Bành" một tiếng đóng cửa, cầm súng trở lại bên giường của Hoắc Hàm Ngọc.
Cô chậm rãi mở to mắt, cau mày, nhìn vẻ mặt xanh xám của Hoắc Mật, yết hầu khàn khàn, đau đớn khó nhịn nói:
"Cha! "
"Tỉnh rồi?"
Hoắc Mật đi nhanh lên, đặt súng trên đầu giường, đưa tay cầm tay Hoắc Hàm Ngọc.
Cô nghiêng đầu, miệng đắng lưỡi khô nói: "Cha, nước.
"
Một giây sau, cô cảm giác thân thể của mình được một đôi tay hữu lực bế lên, có nước mát, nhu hòa chảy vào trong miệng cô.
Nước lạnh vào cổ họng, xua tán hơi thở nóng rực quanh người Hoắc Hàm Ngọc đi một chút, cảm giác đau đớn ở cổ họng cũng giảm đi, cô không nhịn được uống nhiều hai ngụm, đầu óc choáng choáng nặng nề, nằm trong ngực cha, quay đầu đi, lại bị bàn tay lớn của cha quay lại.
Cô có chút mơ hồ, nhưng đại khái cũng biết mình phát sốt, nhìn tia sáng trong phòng và bóng đêm ngoài cửa sổ, hiện tại đã rất muộn.
Hoắc Hàm Ngọc nhẹ nhàng đưa tay, tay nhỏ bị bàn tay lớn của cha nắm chặt, cô an tâm cong khóe môi, nói:
"Cha trở về rồi, A Ngọc.
.
.
Khụ khụ! "
Còn chưa có nói xong, Hoắc Hàm Ngọc đột nhiên ho khan, ho giống như muốn phun cả phổi ra ngoài.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...