(*): Ngọc không mài thì không thành dụng cụ được
Buổi sáng cùng cha ra ngoài cưỡi ngựa, giữa trưa trở về, Hoắc Hàm Ngọc đã ngủ thiếp trên xe, sau đó ngủ một giấc đến chiều tối.
Lúc này giờ ăn cơm tối đã qua, Hoắc Hàm Ngọc đã sớm đói bụng.
"Vậy ăn cơm trước.
"
Hoắc Mật hôn một cái lên môi Hoắc Hàm Ngọc, ôm cô đặt lên giường, dùng chăn mền che cả người cô lại, hai tay chống hai bên người cô, lại hôn cô, triền miên, một hôn vừa nói:
"Đêm nay cha phải đi tuần tra, con ngoan một chút, ăn xong thì nghỉ ngơi, không được chạy loạn.
"
Tuần tra trở về, muốn đi đâu?
Hoắc Hàm Ngọc nhìn vào mắt Hoắc Mật, cảm xúc trong mắt lại bắt đầu phức tạp.
Cha sẽ về phòng ngủ của mình sao? Nhưng hiện tại mẹ đang ở trong phòng ngủ của cha.
"Cha trở về, lại đến với A Ngọc.
"
Hắn nghiêng người, hôn cô, áp đảo trên giường, nói giọng khàn khàn:
"Chờ cha trở về, chỗ nào cũng không đi, chỉ ở cùng A Ngọc.
"
Vừa nói vừa hôn, lúc này Hoắc Mật buông tha đôi môi Hoắc Hàm Ngọc, đứng dậy đi xuống dưới lầu.
Hắn mặc quân trang, nói với người làm:
"Đưa thức ăn lên tầng, để tiểu thư ăn trên giường, vừa rồi con bé mới bị lạnh, đốt chút địa long, nhắc nhở con bé tắm nước nóng.
"
Tiết Chỉ Kỳ lại gần, vẻ mặt quan tâm hỏi:
"A Ngọc không sao chứ? Em lên lầu nhìn con bé một cái.
"
"Yên tĩnh chút, chuyện của con bé, sau này không cần em lo.
"
Hoắc Mật nhìn Tiết Chỉ Kỳ, đưa tay tiếp nhận nón lính thân vệ đưa tới, đội trên đầu, lại nói:
"Em tự mình xem A Ngọc bị em nuôi thành dáng vẻ gì rồi? Hiểu chuyện đến mức không giống một đứa trẻ, toàn bộ Bắc Cương, không tìm ra người văn tĩnh nhu thuận hơn con bé.
"
Hiểu chuyện còn sai sao? Văn tĩnh nhu thuận còn sai sao?
Tiết Chỉ Kỳ ngây ra, nhưng cô ta không hi vọng Hoắc Mật chán ghét hai mẹ con cô ta, cho nên vẫn nuôi Hoắc Hàm Ngọc như tiểu thư khuê các.
Nhưng thực tế, Tiết Chỉ Kỳ không hiểu, Bắc Cương lại không có tiểu thư khuê các.
Dân phong Bắc Cương mạnh mẽ, cho dù trong nhà có quyền có thế, các cô gái mắng người đều giống như đàn bà đanh đá, nhìn ai không vừa mắt, còn có thể lôi kéo trên đường phố.
Đánh nhau với người ta, còn chuyên đá huyệt phụ nữ.
Phụ nữ đều như thế, vô cùng khí thế mạnh mẽ.
Cho nên Hoắc Mật nói, toàn bộ Bắc Cương không tìm ra người văn nhược an tĩnh hơn Hoắc Hàm Ngọc, lời này đúng là không sai.
Chờ Hoắc Mật rời đi, Tiết Chỉ Kỳ thình thình đi lên tầng ba, nhìn Hoắc Hàm Ngọc ngồi trên giường, bàn nhỏ đặt trước người, ăn uống từng miếng nhỏ, cơn giận dâng lên, hỏi:
"Lúc đến đây, mẹ dặn dò con thế nào? Không phải bảo con đừng ầm ĩ, đừng ngỗ nghịch cha con sao, con có biết không, hiện tại sinh tử tồn vong của hai mẹ con chúng ta, đều do cha con nắm trong tay, nếu hắn không quan tâm chúng ta, hai chúng ta trực tiếp chạy trở về Giang Nam uống gió tây bắc đi.
"
Sắc mặt Hoắc Hàm Ngọc trắng bệch, ngay cả cơm cũng không ăn, cô cắn môi, rũ mắt, dáng vẻ làm sai chuyện, thấp giọng nói:
"Xin lỗi mẹ, sau này con không dám nữa.
"
"Con có thể nghe lời chút không? A Ngọc, con cũng không nhỏ, sau này lại làm ầm ĩ như vậy nữa, mẹ sẽ đánh con đó, biết chưa?"
Tiết Chỉ Kỳ nhìn khuôn mặt nhỏ tái nhợt của Hoắc Hàm Ngọc, trong đầu cũng có chút không đành lòng, ngọc bất trác bất thành khí, Tiết Chỉ Kỳ yêu cầu Hoắc Hàm Ngọc làm mọi chuyện nhất định phải hoàn mỹ, không đánh, đứa nhỏ này căn bản không nhận được giáo huấn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...