Trên xe về thổ lâu, Hoắc Hàm Ngọc co quắp dựa người vào trong ngực cha, ngón tay chơi cúc áo trên quân trang của cha, có chút lo lắng nói:
"Cha, mẹ có mắng con không! "
Chuyện cô và cha vừa làm, khiến Hoắc Hàm Ngọc cảm thấy mình có lỗi với mẹ.
Giống như cô đã trộm thứ gì đó của mẹ.
rất áy náy.
"Sẽ không, con không cần nói cái gì, cha ứng phó.
"
Hoắc Mật đưa tay, nắm chặt tay nhỏ trắng nõn mềm mại của A Ngọc, hắn biết cô lo lắng cái gì, trong lòng cô gái nhỏ bắt đầu cảm thấy tội lỗi, cô lo lắng làm chuyện như vậy với cha, sẽ bị mẹ mắng.
Nhưng chuyện này liên quan gì đến cô? Vốn là người làm cha như hắn lại không giữ đúng bản phận, vượt rào với cô, không liên quan gì đến A Ngọc.
Nghe thấy cha cam đoan, Hoắc Hàm Ngọc an tâm, có cha ở đây, mẹ không dám mắng cô, ai cũng không dám mắng cô.
Xe từ doanh địa trở về thổ lâu, Hoắc Hàm Ngọc một đường lo lắng, nhưng lúc về đến gần thổ lâu lại ngủ thiếp đi.
Hoắc Mật ôm cô xuống xe, Tiết Chỉ Kỳ còn ở bên ngoài mua sắm chưa trở về.
Hắn trực tiếp ôm cô gái nhỏ vào phòng ngủ, khóa cửa phòng, cùng A Ngọc ngủ.
Mãi đến xế chiều, Tiết Chỉ Kỳ mới mang theo hai người làm, hai thân vệ, dẫn theo bao lớn bao nhỏ trở về.
Cô ta cảm thấy không thú vị, ở Bắc Cương ngoại trừ hàng da, đúng là không có gì có thể mua, cũng có mấy cửa hàng son phấn bột nước, nhưng không thể rực rỡ muôn màu giống như ở Giang Nam, trâm vòng trang sức cũng có, nhưng không tinh tế tỉ mỉ và tinh xảo như ở Giang Nam.
Nhưng Tiết Chỉ Kỳ vẫn mua rất nhiều thứ, cô ta có nhu cầu lớn về vật chất, tại Giang Nam, toàn bộ nhờ Hoắc Mật cung cấp nuôi dưỡng, mới có thể thỏa mãn chi tiêu hàng ngày của cô ta, đến Bắc Cương, cô ta vốn định thân cận với Hoắc Mật hơn một chút, tốt nhất khiến cái danh phu nhân quân trưởng của cô ta biến thành thật.
Buổi chiều đầu tiên đến Bắc Cương, Hoắc Mật đã không ở trong phòng cô ta, chuyện này khiến Tiết Chỉ Kỳ cảm thấy không yên.
Cho nên cô ta vốn muốn đến lầu hí kịch nghe, lại lo lắng Hoắc Mật và Hoắc Hàm Ngọc trở về, nên muốn gấp gáp trở về ăn cơm chiều với Hoắc Mật, ngay cả hí kịch cũng không xem.
Vội vàng trở về giờ cơm, sau khi Tiết Chỉ Kỳ vào cửa, Hoắc Mật đang sửa sang ống tay áo sơ mi, trong tay cầm quân trang, từ cầu thang gỗ trên tầng ba đi xuống, nhìn Tiết Chỉ Kỳ một chút, không nói chuyện.
"Thiếu gia.
"
Tiết Chỉ Kỳ lộ ra vẻ mặt lấy lòng tiến lên, muốn nhận quân trang trong tay Hoắc Mật mặc vào cho hắn, hắn đưa tay chặn lại, im ắng cự tuyệt Tiết Chỉ Kỳ, mặc trang phục của tướng quân lên người, đi về phía phòng ăn.
"Thiếu gia! "
Tiết Chỉ Kỳ không biết làm sao, vội vàng đi theo Hoắc Mật, đột nhiên tiến lên một bước, ôm lấy vòng eo của Hoắc Mật, hỏi:
"Thiếu gia, có phải em đã làm sai chuyện gì không?"
Mày kiếm của Hoắc Mật nhăn lại, đưa tay, nắm chặt cổ tay Tiết Chỉ Kỳ, muốn giật bàn tay quấn trên eo hắn ra, lại nghe thấy trên tầng truyền đến một giọng nói yếu đuối.
"Cha, mẹ.
"
Hai người đồng thời lên nhìn, nhìn thấy Hoắc Hàm Ngọc vốn đang ngủ trên tầng, lại ăn mặc đơn bạc đi chân trần đứng trước lan can tầng ba, sắc mặt tái nhợt nhìn hai người.
Tiết Chỉ Kỳ cảm thấy hơi xấu hổ, bị con gái nhìn thấy cô ta thân mật với Hoắc Mật, khiến cô ta rất xấu hổ.
Hoắc Mật giật tay Tiết Chỉ Kỳ ra, gương mặt xanh xám nhìn vào mắt Hoắc Hàm Ngọc.
Lúc này, hắn cảm thấy mình giống như một chàng trai trẻ tuổi, dây dưa không rõ với cô gái khác, bị cô gái mình yêu dấu bắt gian, trong lòng sợ hãi, hết đường chối cãi.
Lo lắng bất an như thế.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...