1.
Đến khi cô bình tĩnh lại thì trời đã hửng sáng. Hít sâu vài hơi lấy tinh thần, cô mím môi kéo va li ra khỏi phòng.
Lúc đi ngang qua phòng khách thì bắt gặp một thân ảnh to lớn đang nằm gục trên sô pha, đôi mắt nhắm nghiền, hai hàng lông mày nhíu chặt, cô không khỏi dừng bước, từ từ lại gần.
- Anh đang nhớ cô ấy, đúng không? – Cô ngồi xuống bên cạnh canh, nở một nụ cười mơ hồ. – Anh biết không, tôi rất hâm mộ cô ấy, có thể có được một người đàn ông yêu mình sâu đậm đến như thế. Bây giờ tôi sẽ đi. Sau này… sau này anh hãy chăm sóc Tiểu Linh thật tốt, cũng phải chăm sóc bản thân thật tốt, biết không? Đừng vì mải mê với công việc mà bỏ bữa. Nếu như mệt mỏi thì cứ nghỉ ngơi, đừng có gắng gượng. Lúc cảm thấy cô đơn thì hãy tìm ai đó để nói chuyện, đừng ngồi trong bóng tối một mình. Còn có, rau quả chứa rất nhiều chất xơ và vitamin, anh không được chỉ ăn thịt đâu đấy… Aaaa… - Cô giật mình bịt chặt miệng, đôi mắt hoảng hốt nhìn người nằm trên sô pha, đến thở cũng không dám.
Nhưng anh chỉ cựa mình một cái, quay mặt vào trong tiếp tục ngủ.
Thấy anh vẫn đang ngủ say, cô mới vỗ ngực thở phào một hơi. Dọa chết cô rồi! Cô còn tưởng là mình làm anh thức giấc chứ.
Yên lặng ngồi bên cạnh anh một lúc, cô mới vào phòng lấy chăn đắp cho anh, xoay người kéo va li ra khỏi nhà.
…
Nghe tiếng bước chân xa dần, anh chậm rãi mở mắt, giọt lệ mặn chát vẫn còn động nơi khóe mắt.
Cô đi rồi.
Anh cuộn mình trong chiếc chăn cô vừa đắp cho, thất thần. Những lời dặn dò như vẫn quanh quẩn bên tai.
‘Đừng vì mải mê với công việc mà bỏ bữa.’
‘Nếu như mệt mỏi thì cứ nghỉ ngơi, đừng có gắng gượng.’
‘Lúc cảm thấy cô đơn thì hãy tìm ai đó để nói chuyện, đừng ngồi trong bóng tối một mình.’
‘Rau quả chứa rất nhiều chất xơ và vitamin, anh không được chỉ ăn thịt đâu đấy.’
- Nhã Di, cô cứ quan tâm đến tôi như vậy, cô bảo tôi phải làm sao quên cô bây giờ? – Anh siết lấy tấm chăn ấm áp, trái tim ngày càng rối bời.
Anh cứ như vậy mang theo tâm trạng không yên đi vào giấc ngủ, bàn tay nắm chặt mép chăn như sợ hôi ấm đáng quý này sẽ đột nhiên biến mất.
…
- Bố!!! – Tiểu Linh vừa mở mắt ra đã thấy người bố thân yêu nhất, liền vui vẻ nhảy cẫng. – Bố, bố hết bận chưa? Cô Nhã Di nói, nếu con ngoan ngoan nghe lời, không làm phiền bố thì bố sẽ giải quyết công việc thật là nhanh. Dạo này con rất ngoan~
- Ừ. Tiểu Linh của bố lúc nào cũng rất ngoan. – Anh mỉm cười, ôm lấy thân ảnh bé nhỏ vào trong lòng, thầm nhủ: ‘Đây là con gái của anh và Linh Linh. Bọn họ mới là một gia đình.’
- Vậy hôm nay bố cso tới đón con không? – Tiểu Linh mong đợi hỏi.
- … - Nhìn đôi mắt long lanh của con gái, anh bỗng ngẩn người, trong đầu xuất hiện một gương mặt kiều diễm với ánh mắt trong suốt mang theo sự hoang mang như thiên sứ đi lạ. Anh lắc lắc đầu, bế Tiểu Linh lên đi ra ngoài. – Từ giơ ngày nào bố cũng đến đón con, được không?
- Được ạ được ạ. – Tiểu Linh vui vẻ nhảy cẫng lên hoang hô, ôm cổ bố hôn chụt một cái. – Con yêu bố nhất!
- Bố cũng yêu Tiểu Linh nhất!
- Không đúng, bố yêu mẹ nhất, sau đó mới đến con. – Tiểu Linh bĩu môi sửa lại.
- … - Trong ánh mắt sâu thẳm dường như vụt qua một tia khác lạ, nhanh đến nỗi chính anh cũng nghi ngờ đó chỉ là ảo giác.
…
- Bố ơi, cô Nhã Di đi đâu rồi ạ? – Tiểu Linh từ trong bếp chạy ra, trên tay cầm chiếc bánh cô chuẩn bị từ hôm qua, vừa ăn vừa hỏi.
- Từ bây giờ cô Nhã Di sẽ không sống cùng với chúng ta nữa.
- o.o – Tiểu Linh ngừng ăn, đôi mắt mở to. – Tại sao ạ?
- Cô Nhã Di cũng có giã đình của cô ấy, giống như bố con mình và mẹ là một gia đình vậy. Cô ấy muốn trở về với gia đình của mình.
- Vậy cô Nhã Di có trở lại nữa không?
- Sẽ không.
- Vì sao chứ? – Tiểu Linh bắt đầu mếu máo. – Con thích cô Nhã Di! Con muốn sống cùng cô ấy. Con còn rất nhiều rất nhiều đồ chơi muốn cùng cô ấy chơi. Tại sao cô Nhã Di lại dọn đi? Có phải do con không ngoan hay không?
- Tiểu Linh, không phải như vậy đâu. Ngoan, không khóc, bố đã nói rồi, cô ấy muốn trở về sống cùng với gia đình mình.
- Vậy chúng ta sống cùng với gia đình cô ấy không được sao?
- Làm sao mà được chứ? – Anh bật cười xoa đầu con gái. – Ngoan, cô Nhã Di không thích trẻ con hay khóc nhè đâu, nhớ không?
- Nếu như con không khóc, cô Nhã Di sẽ đến thăm con chứ? – Tiểu Linh rơm rớm nước mắt.
- Tiểu Linh…
- Cô Nhã Di ghét con, cô ấy ghét con rồi… huhu… Con muốn cô Nhã Di… Con muốn cô Nhã Di cơ… Cô Nhã Di… huhu… - Tiểu Linh òa khóc.
- Đừng khóc! Đừng khóc!! Con không khóc, bố sẽ đi tìm cô Nhã Di, bảo cô ấy tới đây thăm con, được không? – Anh bất đắc dĩ lau nước mắt nước mũi tèm lem trên khuôn mặt tiểu thiên sứ.
- Có thật không ạ? Cô ấy sẽ đến thăm con thật chứ?
- Đương nhiên rồi. Cô Nhã Di rất yêu thương con mà.
- Vậy… bao giờ cô ấy sẽ đến ạ?
- Hiện tại cô ấy đang bận một ít việc nên có lẽ phải một thời gian nữa mới có thể đến. Từ giờ tới lúc đó con phải ngoan, không được khóc nhè, nếu không bố sẽ không gọi cho cô ấy đâu, con biết chưa?
- Vâng. Con sẽ ngoan, sẽ ngoan. Bố nhất định phải bảo cô Nhã Di đến thăm con đấy. – TIểu Linh lấy tay chùi chùi nước mắt, ánh mắt sáng ngời đầy hi vọng.
- Được rồi, ngoan! – Anh nhận lấy chiếc bánh, từng chút từng chút đút cho con gái. – Tiểu Linh, ăn nhanh lên chút, hôm nay bố sẽ đưa con đi học.
- Vâng.
---------------------------------------
2.
Mấy ngày sau, Tiểu Linh giống như bùm một cái biến thành búp bê nhỏ nghe lời, cả ngày đều dạ dạ vâng vâng, ngoan ngoãn đến nỗi người làm bố như anh cũng thật bất đắc dĩ.
- Con chào bố! – Tiểu Linh đứng bên ngoài ô tô cười tươi rói, vẫy tay loạn xạ. – Chiều bố nhớ đón con nha!
- Bố biết rồi. – Anh phì cười.
Nhận được đảm bảo của bố, Tiểu Linh mới an tâm nhảy chân sáo vào lớp.
Nhìn con gái vào trường an toàn rồi anh mới khởi động xe, chạy tới công viên.
Tại sao anh lại đi tới đó?
Còn không phải bởi vì cô gái bướng bỉnh nào đó chỗ ở tử tế không thuê lại chạy tới công viên dựng lều? Haizzz… anh thật không thể hiểu nổi, trong đầu cô tiểu thư này rốt cuộc chưa cái gì thế? Suốt ngày chỉ biết khiến người ta lo lắng thôi.
Anh vừa lái xe vừa càu nhàu, hoàn toàn quên mất rằng chính mình đã từng quyết tâm không để ý tới cô như thế nào.
…
‘Cô gái này rốt cuộc chui rúc ở xó xỉnh nào rồi không biết?’
Đi hơn nửa vòng công viên cũng chẳng thấy bóng dáng quên thuộc, anh nóng nảy tăng nhanh tốc độ. Đợi anh bắt được cô, nhất định phải cho cô một trận nên thân. Người đâu mà như trẻ con, chẳng biết tự lo cho bản thân gì cả.
Đến khi sự nhẫn nại của anh gần đạt mức 0, rốt cuộc trước mắt cũng xuất hiện một căn lều nhỏ. Nhưng đáng ghét là bên trong lại trống không. Anh chỉ còn cách ngây ngốc ngồi chờ, cố gắng phớt lờ những ánh mắt quái dị của mọi người. Thời gian càng lâu thì ánh mắt của anh càng trở nên sâu thẳm.
‘Trần Nhã Di, cô có giỏi thì đừng có trở lại, nếu không cô xong đời rồi.’
…
Đến lúc Nhã Di xách túi lớn túi nhỏ đầy đồ ăn trở lại thì người nào đó ngồi trước lều đã sớm biến thành hóa thạch, toàn thân cứng ngắc tỏa ra hàn khí mãnh liệt.
Cô giật mình nấp sau thân cây, ngó nghiêng hồi lâu, xác định là người quen mới thở phào đi tới, ngạc nhiên hỏi.
- Anh ở đây làm gì thế?
- … - Anh từ từ ngẩng đầu lên nhìn cô, hít một hơi thật sâu, gầm lên. – TRẦN NHÃ DI!!!!!!
- Ôi giật cả mình. – Cô thiếu chút nữa làm rơi hết đồ ăn, mở to mắt nhìn anh. – Có chuyện gì mà đột nhiên anh lại tới đây? Còn giận dữ như vậy?
- Cô nói xem, cái lều này là thế nào? – Anh cố gắng lắm mới hạ giọng xuống được một chút, bừng bừng lửa giận chất vấn. – Cô xách va li ra khỏi nhà là để đến cái chỗ quái quỷ này làm người vô gia cư à? Cô có đầu óc không vậy? Làm việc cũng phải biết suy nghĩ chứ? Muốn ra khỏi nhà thì ít ra cũng phải tìm trước một chỗ ở tử tế chứ sao lại như một con ngốc chạy tới công viên dựng lều hả??? Muốn làm mục tiêu chô trộm cướp côn đồ thì cũng không cần khoa trương như vậy đâu. Cô… cô ruốt cuộc có não hay không vậy?
- Diệp Lãnh Hàn! – Cô nắm chặt túi ni lông trên tay, nói rõ ràng rành mạch từng chữ. - Ở đâu, làm gì là việc của tôi, không cần anh xen vào.
- Cô…
- Ban đầu là ai chưa hỏi ý kiến của tôi đã đem trả phòng, còn vứt hết đồ đạc của tôi đi, thậm chí còn ép buộc tôi ở lại nhà mình? Bây giờ anh có tư cách gì mà lớn tiếng với tôi? – Cô bình tĩnh nhìn anh, ánh mắt hiện rõ sự bất bình. – Tôi hỏi anh, anh lấy tư cách gì để mắng tôi?
- … - Anh nhíu mày nhìn cô, sự tức giận giống như ngọn lửa bùng cháy dữ dội. – TRẦN NHÃ DI! – Anh gằn từng tiếng.
- Anh về đi. – Cô hoàn toàn phớt lờ sự giận dữ ấy, cúi người chui vào trong lều.
- Thái độ của cô như vậy là sao hả? – Anh túm lấy cánh tay cô kéo giật lại, đôi mắt rực lửa nhìn cô chằm chằm.
- Tôi nghĩ chúng ta đã nói rõ ràng rồi? – Cô nghi hoặc nhìn anh. – Sau này chúng ta ai đi đường nấy. Cuộc sống của anh sẽ không có tôi, và ngược lại, anh đừng bao giờ xuất hiện trước mắt tôi nữa.
- Nhã Di…
- Đừng gọi tên tôi. – Cô dứt khoát đẩy anh ra. – Sau này anh đừng tới đây nữa. – Nói rồi cô liền chui tọt vào bên trong, nhanh tay kéo khóa.
Một mình đứng bên ngoài thật lâu, anh mới thở dài.
- Cô biết không, cô rất giống cô ấy, đều vô tình như vậy.
- Chúng ta không quen, cho nên hai chữ ‘vô tình’ này là không có cơ sở. – Cô nói vọng ra, tay vẫn tiếp tục nhét bánh mì vào miệng.
Cho đến khi tiếng bước chân biến mất hẳn, tay cô mới ngừng hoạt động, nước mắt cũng không kiềm chế được nữa mà rơi xuống.
Anh nói cô vô tình?
Nếu không như vậy thì bọn họ làm sao có thể dứt khoát được đây? Trong chuyện tình cảm anh dường như không hề có khái niệm lý trí, cho nên cô đành làm kẻ tuyệt tình như vậy thôi.
Nhưng anh có biết không, thật ra chính những người luôn cố tỏ ra vô tình lại là kẻ nặng tình nhất.
Cô rút khăn giấy lau đi nước mắt trên mặt, hít thở sâu ổn định lại cảm xúc, sau đó cầm bánh mì lên tiếp tục chiến đấu.
‘Phải ăn mới có sức lực. Phải có sức lực mới có thể tìm cách sinh tồn.’
Đây là những lời cuối cùng bố dặn cô trước khi bỏ đi, cũng là điều duy nhất mà cô biết khi bắt đầu cuộc sống tự lập.
Nghĩ đến bố, nước mắt cô lại không kìm được tuôn rơi lã chã. Tại sao bố lại nỡ bỏ mặc cô một mình ở đây? Tại sao không dẫn cô cùng đi, cho dù là chân trời góc bể, chí ít cô cũng sẽ không phải cô đơn như bây giờ.
…
Dưới một tán cây cách đó không xa, một bóng dáng cao lớn lặng lẽ nhìn về phía chiếc lều.
Trên tấm bạt hiện rõ bóng người nhỏ nhắn đang không ngừng rút khăn giấy, đôi bờ vai run rẩy không ngừng, mềm yếu, mong manh khiến ngươi ta đau lòng.
Anh nắm chặt nắm đấm, cố gắng kiềm chế cơn xúc động đang ngày một trào dâng trong lòng, buộc mình quên đi ý niệm muốn lao tới dùng đôi bàn tay này ôm lấy cô, ủ ấm cô, vỗ về cô.
…
Không biết trải qua bao lâu, anh mới xoay người, bước chân có phần lảo đảo, miệng không ngừng lẩm bẩm.
- Linh Linh… Nghĩ đến Linh Linh… Linh Linh của mình… Tôn Nữ Linh Linh…
---------------------------------------
3.
Thực ra đây không phải là lần đầu cô dựng lều ở công viên thế này. Thời gian trước khi mới về Việt Nam, mặc dù trong người có số tiền bố đưa cho, nhưng cô căn bản vẫn còn là một cô tiểu thư ngờ nghệch không hiểu gì cả, cho nên vừa nhìn thấy một nhóm người dựng lều ở công viên liền hào hứng làm theo. Cùng một địa điểm, cùng một kiểu lều, nhưng khác nhau ở chỗ, bọn họ cắm trại trong ngày còn cô là nghỉ ngơi dài hạn. Mãi gần nửa tháng sau cô mới bắt đầu làm quen với cuộc sống một mình, rồi thì thuê nhà, sắm sửa, tìm việc… Cuộc sống lúc ấy mới có thể chân chính gọi là tạm ổn.
Cho nên bây giờ sống trong chiếc lều nhro bé tại không gian rộng lớn này, cô cũng không đến nỗi quá xa lạ. Chí ít thì cô cũng có cái để che đầu, không phải chịu cảnh mưa to gió giật mà…
Ầm ầm…
Cô ngồi bật dậy, trợn mắt nhìn qua khe nhỏ. Không phải chứ, vừa mới nghĩ tới mưa liền mưa rồi? Chao ôi, cái lều bé tí tẹo tèo teo này có thể chống chọi lại cơn mưa khủng khiếp đang có chiều hướng ngày một gia tăng kia không?
Phi phi phi, đều tại cái óc quạ đen này mà ra cả. Đang yên đang lành lại nghĩ ngợi lung tung làm gì? Giờ thì hay rồi, trời bỗng nhiên đổ mưa, còn là mưa to gió lớn giật đùng đùng thế này, cô phải làm sao bây giờ?
Cô kéo nhẹ khóa cửa xuống một chút, ti hí nhìn ra bên ngoài.
Rào rào ràoooo…
Nước mưa lập tức hắt thẳng vào mặt cô, còn làm ướt cả một mảnh chăn. Cô vội vội vàng vàng kéo chặt khóa cửa lại, co ro thành một nhúm ở trong góc lều.
Xẹt xẹt…
Ầm ầm…
Rào rào rào…
Ngoài trời mưa như trút nước, trong lều trái tim cô cũng giật tưng tưng theo từng tiếng sấm rền vang.
- Thật là xui xẻo! Thật là xui xẻo! – Cô cắn cắn góc chăn, ánh mắt ngập nước nhìn lỗ thủng bé tí trên nóc lều đang từng chút từng chút mở rộng ra.
Đáng lẽ hôm qua cô khoogn nên quá lạnh nhạt với anh. Có lẽ là ông trời đang phạt cô đây mà.
Nắm chặt điện thoại trong tay, cô hết đắn đo rồi lại đắn đo.
Gọi… hay là không gọi?
Vẫn là thôi đi. Cô đã tuyệt tình đến mức đấy, làm sao còn mặt mũi mà nhờ anh giúp đỡ được cơ chứ?
Tí tách tí tách…
Tiếng nước chảy nhỏ giọt kéo cô trở lại với hiện tại tàn khốc.
Được rồi, vì bản thân, cô liều mạng.
Tút… tút… tút…
- Alo?
------------------------------------------------------------------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...