Tôi Yêu Em, Tiểu Hồ Ly 1

1.
Ngày hôm sau,
Đúng giờ, cô mang đồ ăn tới nhà giam. Lúc rời đi, đột nhiên cô dừng bước, đôi mắt xinh đẹp khẽ nheo lại.
Không khí như ngưng tụ tại giây phút ấy. Trong không gian tối tăm ẩm thấp chỉ còn nghe thấy tiếng hít thở hòa với âm thanh côn trùng lấp ló đâu đây.
Vài phút sau, khóe môi cô giương cao, nhưng giọng nói lại lạnh tới mức có thể đóng băng cả nhà giam rộng lớn.
- Yêu nữ, đừng làm việc gì để bản thân phải hối hận.
Dứt lời, dải lụa đen tuyền như có sinh mạng, uốn mình luồn qua song sắt nhà giam, nhanh như chớp sượt qua cổ Minh, sau đó lại như một cơn gió trở về vị trí, nhanh đến nỗi không ai kịp phản ứng, chỉ có vết máu đỏ tươi minh chứng cho những việc vừa xảy ra.
- Anh Minh!! Anh không sao chứ? – Sắc mặt Linh San trắng bệch, vội vàng cầm máu cho Minh. Nhìn ánh mắt sắc bén của cô, Linh San không khỏi rùng mình. Vết thương kia chỉ cần sâu thêm một chút, tính mạng của Minh lập tức sẽ không còn.
- Yêu nữ, cậu biết tôi nói được làm được. – Cô bỏ lại một câu rồi xoay ngươi biến mất, trước khi đi ánh mắt thoáng liếc về phía anh, vừa lúc bắt gặp ánh nhìn sâu thẳm thâm tình tựa vĩnh cửu.

- Cô ta lại nổi điên cái gì vậy? – Minh nhảy dựng.
- Em đã nghĩ ra cách thoát khỏi đây. – Linh San mím môi, nhìn phòng giam âm u, lại nhìn vết thương trên cổ Minh. – Có lẽ cậu ấy đã phát hiện.
- Bằng cách nào? – Minh giật mình. – Em cũng không nói cái gì. Thậm chí bọn anh còn không biết, dựa vào đâu cô ta biết được?
- Anh không hiểu đâu. – Linh San cười khổ. Sở trường của Hồ ly là cái gì? Chính là nhìn thấu tâm can người ta qua ánh mắt, bởi vì ánh mắt không bao giờ biết nói dối. Mà cô ấy đã tu luyện đến xuất quỷ nhập thần rồi.
- Chuẩn bị đi, đêm nay chúng ta hàng động.
- Nhưng Hồ ly đã biết, chắc chắn Revenge sẽ tăng cường lực lượng canh giữ bên ngoài.
- Chưa chắc. – Ánh mắt anh lóe lên vài tia sáng, khóe môi như có như không mang theo ý cười. Lần cuối cùng, anh đặt cược vào cô.

Cùng lúc đó,
Tại căn phòng bí mật,
Cô gần như chết lặng khi nghe Fris báo cáo tình sức khỏe của Khiết Khiết.
- Anh nói thật? – Cô run rẩy bám vào cánh cửa. – Anh chắc chắn chứ? Anh không lừa em??? Anh thật sự không lừa em????????
- Là thật, anh cam đoan.

- Làm sao có thể? Làm sao có thể? – Cô cảm thấy khung cảnh trước mắt như mờ đi, đầu óc hoàn toàn trống rỗng.
Cô không tin…
Không thể nào…
Chuyện như vậy làm sao có thể xảy ra…
Không có khả năng…
Nhưng…
- Em muốn nói chuyện với Khiết Khiết. – Cô hít sâu, cố gắng ổn định tâm tình đang xáo trộn.
- Em bình tĩnh một chút. – Fris vuốt nhẹ mái tóc cô, lo lắng nhìn bóng dáng lảo đảo của cô dần khuất sau cánh cửa.

Cạch…
Cánh cửa nặng nề mở ra, dường như đã vắt kiệt chút sức lực cuối cùng của cô. Ánh mắt cô mờ sương, gương mặt trắng bệch đến dọa người.
Nhưng chỉ vài giây sau, khí chất toàn thân cô đều thay đổi. Ánh mắt sắc bén, đôi con ngươi lạnh lùng, khóe môi nhếch lên lộ vẻ châm chọc khiêu khích, dải lụa nơi cổ tay trái bay bay theo làn gió huyền bí nhuộm màu chết chóc.
‘Chủ nhân, anh nói em phải làm thế nào đây?’
---------------------------------------
2.
Nửa đêm,
Vầng trăng khuyết trên cao như ẩn như hiện trên bầu trời thăm thẳm. Đâu đó thình thoảng lại vang lên tiếng lá cây xào xạc hòa với âm thanh rì rầm của côn trùng. Không gian hoang vắng rùng rợn khiến người ta không khỏi lạnh sống lưng.
Bên trong nhà giam tăm tối, một kế hoạch mạo hiểm bắt đầu được triển khai.
Chỉ nghe lách cách vài tiếng, Linh San đã thành công thoát ra ngoài. Sau khi ổn định thân mình liền tiến tới giải thoát cho Tuấn. Nhưng chính vào giây phút xoay người đó, khóe mắt cô bắt gặp một đôi mắt đỏ rực vừa ma mị vừa đáng sợ khiến cô đông cứng.
- Yêu nữ, đừng để tôi phải hối hận vì đã nương tay với cậu.
- Ân tình của cậu tôi xin ghi nhớ, nhưng hiện tại tôi là người của Blood. – Linh San dứt khoát ném chìa khóa cho Minh, ngay lập tức đối kháng trực diện với Phù thủy.
Phù thủy chuyên dụng độc… nhưng hôm nay lại không mang theo hòm thuốc chuyên dụng…
Yêu nữ giỏi về kiếm… nhưng vũ khí đã sớm bị hủy…

So đi tính lại, dường như hai người đang ngang tài ngang sức. Vì thế cuộc chiến càng thêm quyết liệt, chỉ cần ai lơ là một chút, liền nắm chắc phần thua.
Có lẽ biết cứ giằng co như vậy không phải cách hay nên Phù thủy đột ngột chuyển hướng tấn công, cây độc trâm cuối cùng lao vụt đi với vận tốc khổng lồ, nhằm thẳng về phía người có thực lực yếu nhất ở đây – cũng là người mà Yêu nữ để tâm nhất – Mọt sách.
Linh San chấn kinh, nhưng vì vị trí quá xa, trong tay lại không có vũ khí nên chỉ biết giương mắt nhìn ám khí hắc ám kia ngày một gần người mình yêu, trái tim điên cuồng nhảy trong lồng ngực.
Tuấn đang mở cửa phòng giam cho Hàn, tới lúc cảm nhận được điều không đúng quay đầu lại xem xét thì đã không còn kịp nữa.
Anh nhíu mày, vết thương không được điều trị kịp thời khiến sức lực của anh giảm đi không ít. Hiện giờ lại xảy ra tình huống như vậy, anh thật sự không có cách nào ứng phó kịp.
Nhưng…
Ngay lúc cây trâm chỉ còn cách Minh vài centimet, chỉ nghe keng một tiếng, cây trâm ban nãy còn dũng mãnh giờ như chiếc lá khô yếu ớt rơi xuống. Cách đó không xa là một hòn sỏi to cỡ móng tay cái.
- Ai? – Phù thủy nhíu mày, ánh mắt âm trầm nhìn về phía cửa nhà giam.
Nhưng…
Im ắng ~ im ắng
Yên lặng ~ yên lặng
Thật lâu bên ngoài không hề có động tĩnh, cũng chẳng thấy bóng dáng bất kì người nào.
- Phù thủy, để bọn tôi đi đi. – Yêu nữ trấn tĩnh lại, thanh âm lành lạnh vang lên.
Bịch… bịch…
Lời vừa dứt, một bóng đen liền xuất hiện ở cửa, hướng Phù thủy cung kính cúi đầu.
- Gọi Hồ ly! – Phù thủy đanh giọng ra lệnh, nhướn mày nhìn Yêu nữ. – Cậu không phải Hồ ly, muốn đối đầu với độc dược của tôi thì nên biết rõ hậu quả.
- Tôi biết. Có điều, cậu cũng không phải Hồ ly, cho nên, tốc độ của tôi cậu nên hiểu rõ.
Vút…
Một lần nữ hai bóng đen mềm mại như cành liễu quấn lấy nhau, lúc gần lúc xa, khi uyển chuyển né tránh, khi tràn ngập sát khí tấn công, không khí ngày một âm u, thanh âm ngày một rùng rợn.

- Hai người họ làm sao vậy? Sao khi không lại nhắc tới Hồ ly? – Minh khó hiểu.
- Có lẽ… Hồ ly cũng không đơn giản như vậy. – Tuấn nhíu mày quan sát trận chiến trước mắt, tính toán xem khi nào thì nên ra tay trợ giúp.

Mà anh chỉ trầm mặc nhìn chằm chằm hòn sỏi bên chân. Cúi người nhặt lên, bên chóp mũi liền vấn vương hương thơm mềm nhẹ ngọt ngào có phần quen thuộc. Trong đầu anh bỗng hiện lên hình ảnh một cô gái…
… cô mỉm cười, níu lấy cánh tay anh, thì thầm…
… ‘Em sẽ bảo vệ anh… em hứa…’
Sẽ là cô ấy sao?

Bên kia, cuộc chiến đã đi vào hồi gay cấn. Mỗi chiêu xuất ra đều mang theo uy lực kinh người. Tuấn cũng bắt đầu lao vào vòng chiến, nhưng lượng độc mà Phù thủy tung ra khiến ai cũng phải kinh hãi, chỉ cần sơ sẩy một chút liền chết không nhắm mắt. Cho nên mới nói, Phù thủy là người có thực lực nhất trong Tam đại mỹ nhân.
Đúng lúc này, thuộc hạ của Phù thủy trở lại, đem đến tin tức khiến cô nổi trận lôi đình.
- Hồ ly hiện tại đang ở trong căn phòng bí mật. Fris canh giữ bên ngoài, không cho bất kì ai làm phiền.
- Khốn kiếp! Gọi người tới, tuyệt đối không thể để bọn người của Blood chạy thoát.
- Vâng.
Bóng đen lại lân nữa rời đi, hòa vào màn đêm đen đặc. Có điêu, lần này cũng không thuận lợi như vậy, bởi vì hòn sỏi trong tay anh nhanh như cắt lao đến, găm trùng vào bắp chân trái của hắn, khiến hắn lảo đảo, tốc độ giảm đi rất nhiều.
- Thời gian không còn nhiều, nhanh lên một chút. – Anh nhíu mày nhìn trận thế giằng co trước mắt, lên tiếng thúc giục.
- Đã biết.
Tuấn và Linh San đồng thời xuất hết toàn lực, chiêu thức vừa nhanh vừa hiểm độc. So về khả năng đối kháng, Phù thủy vốn không phải đối thủ của hai người, nay số lượng độc dược mang theo lại có hạn, rất nhanh đã bị dồn vào thế yếu.
Phù thủy cắn răng, tung ra bột phấn lấp lánh, toàn bộ nhà giam nhanh chóng chìm trong sương mù…
Trong không gian mờ ảo ấy, một con rắn hổ mang lặng lẽ tiếp cận con mồi, chiếc lưỡi linh hoạt từng chút từng chút tiến tới gần…
- Cẩn thận!
---------------------------------------
3.
- Cẩn thận
Linh San là người thích ứng nhanh nhất, nhưng khi phát hiện ra độc xà đang nhăm nhe phóng độc thì đã không còn kịp rồi.
Độc xà tiến đến bên chân anh, há to miệng, răng nanh sắc nhọn sáng loáng nhanh như chớp nhằm thẳng bàn tay anh cắn xuống.
Vù…
Ngay tại giây phút nguy hiểm đó, phản ứng bản năng đã chiến thắng tất cả. Con độc xà dễ dàng bị anh chế trụ chỉ với một tay. Liếc mắt một cái, sắc mặt anh liền trầm xuống mấy phần. Nếu vừa rồi anh không kịp thời ngăn chặn, tính mạng có lẽ đã không còn. Phù thủy kia ra tay cũng thật ngoan độc.
- Đi mau. – Anh xử lí độc xà một cách nhanh gọn, một tay kéo Minh, một tay ra hiệu cho Tuấn và Linh San ra khỏi nơi nguy hiểm này.
Revenge cũng không phải là khu đất hoang, nên việc phải chiến đấu với vô vàn sát thủ bất chợt xuất hiện giữa màn đêm là không thể tránh khỏi. Tuy nhiên, nhờ thực lực và tốc độ tuyệt hảo, nên tin tức còn chưa kịp truyền tới tai Hoa hồng đen, bọn họ đã ra khỏi vòng nguy hiểm, mặc dù trông ai cũng thật chật vật thê thảm.

Cánh cửa đã ngay trước mắt. Thành công gần như trong tầm tay. Đột nhiên, một bóng hình xinh đẹp xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.
Cô hồn nhiên ngồi trên nóc nhà, hai tay chống xuống lớp ngói lạnh tanh, cả người nghiêng về phía sau. Đôi chân thon dài vắt chéo, bàn chân nhỏ xinh còn khe khẽ đung đưa theo nhịp điệu gì đó. Nhìn qua thật giống một cô bé con nghịch ngợm, vô cùng đáng yêu. Chỉ có điều, ánh mắt lung linh đang hướng lên bầu trời đêm huyền ảo kia lại không phải là ánh mắt mà một cô bé thanh thuần nên có. Cô luôn như vậy, bề ngoài và khí chất toát lên sự mâu thuẫn mãnh liệt khiến người ta không tự chủ được lún sâu vào.
- Hồ ly? – Tim Linh San như ngừng đập. Hiện tại cô và Tuấn đều đã xuống sức. Mà Hàn căn bản là không còn đủ khả năng để chiến đầu lâu dài nữa rồi. Nay Hồ Ly lại xuất hiện, bọn họ phải làm sao bây giờ?
- Không cần căng thẳng như vậy, tôi cũng không phải thú ăn thịt người. – Cô cười khẽ, dải lụa đen tuyền giờ phút này đang yên tĩnh nằm trên cổ tay mảnh khảnh mịn màng.
- Cô muốn gì? – Tuấn cắn răng. Kia là người con gái đầu tiên khiến anh yêu say đắm, nói không rung động là nói dối. Nhưng anh tuyệt đối không thể bị cô mê hoặc, bởi vì anh biết, một khi rơi vào tay Hồ ly, cuộc đời anh coi như chấm dứt.
- Ngắm trăng nha. – Cô không liếc bọn họ lấy một cái, hồn nhiên nghiêng người nằm xuống, đầu gối lên khuỷu tay, tiếp tục trải rộng ánh mắt ra vũ trụ vô tận. – Là mấy người tự dưng chạy tới phá ngang bầu không khí yên tĩnh của tôi.
- Được, vậy cô tiếp tục ngắm trăng của cô, bọn tôi không làm phiền. – Tuấn nhìn cô đầy cảnh giác, cố gắng suy đoán thủ đoạn tiếp theo của Hồ ly gian xảo này.
- Tốt thôi. – Trái ngược với suy nghĩ của mọi người, cô rất sảng khoái đáp ứng, đến mí mắt cũng không thèm chớp một cái.
- Thật để cho bọn tôi đi? – Linh San kinh ngạc, lại nghi hoặc nhiều hơn.
- Đường là của chung, tôi dựa vào cái gì có thể cấm đoán các người?
- Cô… - Tuấn còn muốn xác minh thêm lần nữa, nhưng lời còn chưa nói đã bị cô cắt ngang.
- Đừng rầy rà làm mất hứng ngắm trăng của tôi. Muốn đi thì mau đi. Tốt nhất đừng trở lại nữa.
- Được. Vậy bọn tôi đi đây. – Linh San gật đầu, ngừng một lát lại nói. – Cám ơn cậu!
- … - Cô yên lặng ngắm trăng, đôi môi nhỏ xinh khe khẽ ngâm nga một ca khúc, hoàn toàn làm ngơ trước sự cảm tả của ai kia.
- Thật sự có thể đi sao? Sẽ không có cạm bẫy gì chứ? – Minh nhăn mày, nhìn cô rồi lại nhìn cánh cổng chỉ cách đó vài mét, hết sức khó hiểu.
- Đi thôi! Cẩn thận chút. – Linh San quyết định liều mạng, bọn họ đã không còn thời gian để mà chần chừ nữa rồi.
Đợi đến khi tất cả mọi người đều ra khỏi cổng an toàn, Linh San mới thở phào một hơi, lần nữa cất tiếng cảm ơn cô, nhưng vẫn như trước không hề có hồi đáp.

Anh bỗng dừng lại, ánh mắt chuyên chú nhìn cô, như muốn khắc sâu hình ảnh tuyệt đẹp này vào tận đáy tim.
Bất chợt, ánh mắt hai người gặp nhau. Lần này, cô không hề né tránh, mà khóe môi còn gợn lên một nụ cười… thật dịu dàng… giống như bao lần anh đối với cô. Anh cũng mỉm cười, thật lâu sau mới lưu luyến bước đi.
Nhưng anh không biết rằng, khi mình vừa quay đầu, nụ cười trên môi cô cũng tắt, chỉ còn khuôn mặt tái nhợt cùng ánh mắt mị mù.
Trả thù…
… trả thù…
… trả thù?
‘Khiết Khiết, em nói xem, chị nên làm cái gì mới tốt đây?’
------------------------------------------------------------------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui