Tang lễ của hắn được tổ chức vào một ngày mưa. Mọi người ai nấy đều cũng buồn rầu, đều cũng tiếc nuối cho chàng trai trẻ chết sớm. Mọi người đều tham dự đông đủ, ai cũng khoác lên mình một bộ đồ đen, tay cầm ô đứng trước mộ, nhìn vào tấm hình đang cười rất tươi của hắn. Mẹ của hắn đang khóc nức nở , anh thì chỉ đứng bên cạnh ôm mẹ của mình để an ủi. Sho thì đang an ủi Yumi, Ayako thì đang lo lắng cho nó ở bên cạnh. Bỗng nhiên nó hất mạnh Ayako ra, chạy thẳng đến chỗ ngôi mộ của hắn. Vì cú hất khá mạnh nên Ayako không giữ được thăng bằng té về phía sau, ngẩng mặt lên thì đã thấy nó đang kêu gào bới tung đất !ộ hắn.
Nó chạy đên bên mộ, mặc kệ ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, nó dùng hết sức lực đê bới tung ngôi !ộ hắn lên, miệng không ngừng hét:
-Em không tin! Anh nói dối em! Mọi người nói dối tôi, anh ấy chư chết, anh ấy vẫn còn sống! Yuki, anh chưa chết đúng không? Tất cả là lừa dối, anh mau xuất hiện đi! Nhìn em thế này anh vui lắm sao?!
Anh đau lòng nhìn nó, rồi lại gần kéo nó ra khỏi ngôi mộ, khẽ nói:
- Angel, Yuki chết rồi, em đừng làm loạn nữa được không? Đừng đào bới nữa, em có lật tung nơi này lên, em ấy cũng không thể sống lại được đâu.
Nó không biết lấy đâu ra sức mạnh, hất mạnh tay anh ra hét:
- Anh nói dối, em không tin! Yuki... Yuki, anh ấy... anh ấy chưa chết, anh ấy chưa chết!!!
Mặc cho đôi tay đã bắt đầu rướm máu vì đào dưới đất, nó vẫn tiếp tục, vẫn không ngừng đào bởi vì nó tin rằng dưới nền đất giá lạnh đó không phải là hắn, chỉ là một mô hình bằng cao su, chỉ là một mô hình giống hắn thôi. anh bất lực nhìn nó, cô gái này đã hoàn toàn không thể ngăn cản được nữa rồi. dù biết là vô ích nhưng nh vẫn lên tiếng ngăn cản:
- Angel, Yuki chết rồi, đừng làm loạn nữa được không em?
Nó vẵn cứ tiếp tục đào, miệng vẫn tiếp tục hét:
- Không! Em không tin, anh nói dối! Anh ấy.... chưa chết!
Chát..... một âm thanh sắc nhọn vang lên giữa bầu trời đang hỗn loạn, nó bất ngờ ngước nhìn bàn tay run run vừa mới tát nó đang ở giữa không trung.
- Bác? MẸ!?- Hai âm thanh vang lên cùng lúc, một là của nó và một là của anh.
Mẹ hắn tức giận hét lớn:
- Cô hại nó chưa đủ sao? Nó chết rồi, cô cũng không cho nó yên nghỉ, cứ phải đào ngôi mộ nó lên sao!?
-.....- Nó không nói gì chỉ im lặng.
Mẹ hắn run run chỉ vào mặt nó quát:
- Nó yêu cô như vậy bây giờ thì sao? Nó chết rồi! Có phải cô rất hài lòng? Không đúng, phải là quá hài lòng bởi vì cô chính là người mong muốn hắn chết nhất mà không phải sao? Giờ nó chết rồi đấy! Cô không cần phải dối trá gì nữa, bộc lộ hết bộ mặt thật đi! Chúng tôi cũng không cần cô đến đây thương tiếc dùm, cô biến đi! - Nói rồi bà túm lấy nó đẩy nó đi. Vì mộ của hắn ở trên đồi, vì trời mưa nên trơn trượt, vì nó không hề phản xạ gì mà chỉ thả người cho nên trượt chân ngã xuống ngọn đồi, đâm vào gốc cây, cành cây nhọn đâm thẳng vào ngực.
Mẹ hắn bất ngờ trước cảnh tượng đó, không thể nào ngờ rằng mình lại mạnh tay đến mức hất thẳng nó xuống đồi. Nó nẳm trên nền đất lạnh giá đang thoi thóp thở, vì ở dưới mưa nên máu càng chảy nhiều hơn. Ai cũng cuống cuồng lo lắng cho nó, người thì đang gọi cấp cứu, người thì lo cầm máu cho nó nhưng chỉ có riêng mình nó là nằm im ngửa mặt nhìn trời, khóe môi khẽ nhếch lên. Chả thấy đau gì cả, không đau một chút nào, có vẻ như nó đã mất hết cảm giác đau. Đau nhất chỉ có tim, nơi đó olà nơi đau nhất nhưng có lẽ con tim vì quá đau mà sớm đã mất hết cảm xúc rồi. Trước khi lịm đi vì thiếu máu, nó nhìn thấy dòng người đứng xung quanh nó đang lo lắng nhìn nó, nó nhìn thấy anh đang cố gắng cầm máu cho nó và nó nhìn thấy... từ xa có một người con trai đang nhìn nó bằng ánh mắt lo lắng.
Là em aỏ tưởng hay là anh đã quay lại? Anh đang nhìn em bằng ánh mắt đau đớn, lo lắng sao? Vậy tại sao anh không xuất hiện đi, anh quay lại em có chết cũng được. Nếu như em chết rồi có phải em sẽ được ở bên cạnh anh? Em chết rồi chúng ta sẽ sống hạnh phúc? Không lo toan, không nghĩ ngợi, chỉ cùng nhau sống qua từng ngày, từng ngày ở bên nhau chỉ có hai chúng ta thôi, à không có cả con cuae chúng ta nữa chứ? Anh sao vậy? Sao lại nhìn em với ánh mắt tức giận như vậy chứ? Em ở bên anh là không đúng sao? Chẳng lẽ anh muốn em sống sao?
Anh thật sự muốn vậy sao?..............
Mùi ete xộc vào mũi phải khiến nó cau mày, dần dần mở mắt nhìn xung quanh, vì chưa thích nghi được với ánh sáng nên hơi chói thế nên nó mới nhấc cánh tay lên che mắt. Yumi thấy nó mở mắt thì liền chạy lại hỏi thăm nó với vẻ mặt vô cùng lo lắng:
- Usagi, sao rồi? Cậu tỉnh rồi này! Mọi người ơi cậu ấy tỉnh rồi này!
Mọi người đang ngồi trong phòng nghe Yumi nói thế liền chạy lại xem thế nào nhưng đáp lại chỉ là khuôn mặt lạnh tựa như băng của nó.
Anh lo lắng nhìn nó hỏi:
- Angel, em không sao chứ? Ngực còn đau không?
Nó im lặng, lắc đầu.
- Nói một tiếng cho anh nghe đi.
Nó lại tiếp tục im lặng. Chỉ là vì nó... không muốn nói, không muốn nói gì cả. Yumi dường như thấy nó muốn ở một mình nên khuyên mọi người ra ngoài, mọi người cũng biết ý nên cũng dần dần đi hết ra ngoài.
Nó ngồi thẫn thờ nhìn ngoài cửa sổ, Yuki, em nên làm gì đây? Em thật sự rất nhớ anh, anh có biết không?
Cảm thấy cổ họng hơi khô rát nên với tay qua lấy cái bình nhưng vì mới tỉnh dậy vì thế nên lực vẫn còn yếu vậy nên cái bình nước đã rơi xuống đất vỡ choang. Mọi người ở ngoài nghe thấy vậy thì liền chạy vào phòng, cảnh tượng an trong phòng khiến mọi người hoảng hốt. Nó ngồi trên nền đất nhặt những mảnh vỡ của cái bình mà khuôn mặt lạnh tanh không chút cảm xúc, dường như những mảnh vỡ đang đâm vào tay kia không gây đau một chút nào. Anh bỗng thấy kì lạ, làm sao bị đâm nhiều như vậy mà lại không thấy đau? Nghĩ đến đây anh liền hỏi nó:
- Angel, vết thương ở bụng em có thấy đau không?
Mọi người nghe anh hỏi thì ngạc nhiên nhìn anh, kể cả Yumi và Ayako đang giúp nhặt mảnh vỡ cũng phải ngẩng đầu nhìn, anh đang hỏi cái gì vậy?
Nó im lặng lắc đầu.
- Một chút cũng không sao?
Nó lại tiếp tục lắc đầu.
- Vậy còn tay em?
Nó lại lắc đầu.
_________ Ta là vạch phân cách mất cảm giác__________
- Có lẽ sốc quá hoặc cũng có thể bị đau quá nhiều nên gây tê liệt cảm giác, cô ấy mất hết cảm giác đau rồi.
- Mất cảm giác sao?- Mọi người ngạc nhiên.
Bác sĩ gật đầu:
- Đúng vậy, à còn nữa, hãy tìm mọi cách để cô ấy nói chuyện đừng để cô ấy ở một mình quá lâu. Từ đó sẽ gây nên chứng tự kỷ hoặc khiến cô ấy bị câm.
Sho gật đầu:
- Chúng tôi biết rồi, cảm ơn bác sĩ.
Khi mọi người mở cửa vào phòng thì nó đang ngồi thẫn thờ nhìn cửa sổ có vẻ như đang nhớ về hắn. Mọi người nhìn nhau, ai cũng thương tiếc cho cặp trai gái này. Đợi một chút, anh bỗng lại gần cười với nó nói:
- Em đã ngủ một tuần rồi, chắc cũng chưa biết chuyện gì nhỉ?
-......
- Mẹ anh mới nhận nuôi một người con, nhưng cậu ta suốt ngày cứ nhốt mình trong phòng như em bây giờ.
-.........
- Ai bảo cũng không được, cậu ta nói cần một thiên thần trong sóc cậu ta. Cậu ta muốn thiên thần của mình chăm sóc cậu ta.
-...........
-Anh không thể tìm ai đáp ứng được, giờ chỉ còn mỗi em. Anh thấy em là hợp ý cậu ta nhất nên muốn hỏi ý kiến của em.
-............
- Em tên Angel, là thiên thần, có lẽ Yuki muốn em được gặp cậu ta đấy!
Từ nãy giờ anh cứ thao thao bất tuyệt nói không ngừng nghỉ. Mặc dù không chắc là nó sẽ nghe nhưng cũng hy vọng nó sẽ đáp ứng. Cuối cùng sau tứng ấy phút im lặng nó cuối cùng cũng lên tiêng:
- Nếu anh ấy muốn thì được.
~~♥~~♥~♥♥~♥♥
~~1 tháng sau khi nó nhận lời.
- Này Irie thúi mau ra ăn nào!
Trong phòng vọng ra tiếng lạnh của một người con trai:
- Cô có ngừng kêu tôi thúi hay không hả? Đồ biến thái như cô mà dám nói thế sao?
Nó phản bác:
- Tôi nói đúng đấy chứ! Anh cứ nhốt mình trong phòng lâu ngày không tắm chắc chắn đã trở nên mốc meo rồi!
- Um~~ Vậy ai hôm bữa lúc tôi vừa tắm xong chưa kịp mặt quần áo đã xông vào, thấy hết thân thể tôi rồi? Thế nào? Có thúi không hay là quá thơm? Tôi nhớ hôm đó cô đứng hình nhìn tôi cơ mà.
- Anh đừng nói bừa! Tôi..... tôi.... đồ nấm mốc chết tiệt..... nhớ đấy!
Người trong phòng cười haha:
- Ồ.... tự nhận mình là nấm mốc sao? Tốt tốt, biết nhận ra là tốt.
- Hừ!- nó vì thẹn quá hóa giận mà giậm chân đùi đụi quay lưng bỏ đi.
Ngày nào cũng vậy, nó vẫn thường xuyên bắt chuyện với chàng trai đó sau khi nhận lời anh. Khi đến đó hắn ta nói rằng nó chính là thiên thần vì vậy bây giờ nó vẫn chăm sóc hắn ta. Điều kì lạ là hắn ta không bao giờ ra khỏi phòng, lúc nào cãi nhau cũng là hắn ta thắng. Có một lần vào phòng hắn nhưng chỉ được nhìn thấy tấm lưng còn khuôn mặt thì vẫn là một điều bí ẩn. Xuống lầu nhìn thấy mẹ hắn nó liền sà vào lòng bà nói:
- Cô à, cháu đồng ý với cô, cháu sẽ kết hôn với tên nấm mốc ấy!
Mẹ hắn tuy có hơi bất ngờ nhưng rồi cũng lấy lại vẻ bình tĩnh hỏi:
- Cháu không cần phải thấy có lỗi vì Yuki chết đâu. Cô không bắt ép cháu phải lấy Irie.
Nó lắc đầu:
- Không không, là cháu tự nguyện mà. Tuần sau nhé cô, tổ chức càng sớm càng tốt, cháu muốn cưới lắm rồi!
Hưởng tí gió mát ban đêm, lòng nó bỗng nhẹ đi một chút.
Anh thấy em có đáng cười không, Yuki? Thậm chí chưa biết mặt của người ta mà đã muốn cưới rồi kìa, nực cười quá phải không anh? Nhưng em nghĩ chắc anh cũng đồng ý thôi phải không bởi chính anh đã chọn cho em chàng trai đó mà. Vậy thì anh phải chúc phúc cho em đấy!
Hôn lễ được tổ chức vào một ngày đẹp trời, quan khách đến rất đông. Ai ai cũng vui mừng chúc phúc cho cô dâu và chú rể. Nó thì... tuy là rất tò mò về khuôn mặt của tên Irie thúi đó nhưng mà vì quá ngại nên chỉ có thể mà cúi gằm mặt suốt buổi lễ. Cho đến tối sau khi đã về nhà, nó ngồi ngâm mình trong bồn tắm, trong lòng tiếc muốn chết, hiếm khi nhìn thấy được mặt hắn ta vậy mà để lỡ mất.
- Này, cô ngốc kia, tắm gì mà lâu thế?
Nó bất ngờ, giọng này....
Quàng vội chiếc khăn tắm vào người, nó lao nhanh ra khỏi phòng tắm. Thấy người con trai đang đứng trước cửa phòng tắm kia chính là người mình cưới lúc sáng, nhưng người đó...... hệt Yuki!
- Yuki?
Hắn mỉm cười nhìn nó:
- Em đền bây giờ mới nhận ra sao?
Nó từ ngạc nhiên chuyển sang tức giận, chết tiệt, bị hắn lừa rồi. Một nắm đấm được giáng thẳng xuống mặt hắn nhưng đã né được, còn khóa nó trong tay, thì thầm vào tai nó:
- Này, em quyến rũ quá đấy!
Nói rồi hắn bế bổng nó lên tiến thẳng vào phòng ngủ.
- Anh tính làm cái gì vậy hả?!- Nó hét lên.
Hắn cười gian:
- Anh thực hiện nghĩa vụ vợ chồng.
Vứt nó lên giường, bản thân hắn cũng đè lên nó. Cắn nhẹ lên vành tai nó, hắn thì thầm:
- Anh yêu em, thiên thần của anh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...