Mộc Lạc Hy đứng bật dậy,đập bàn hét lớn
- Bà thật sự ngốc mà ! Một người như hắn,sao có thể...
Mạc Tử Nhan ngậm ngùi,hay tay đan chặt vào nhau,Mộc Lạc Hy vốn tính tình nóng nảy,mà việc này...cũng không thể trách cô ấy...lỗi là do cô
- Được rồi,Tử Nhan,bà nghe tôi nói...đừng dính líu gì đến hắn nữa...có được không ?
Mộc Lạc Hy ân cần nói,ôm lấy Mạc Tử Nhan.Thật sự,đã từng làm bạn nhiều năm trời,nỗi đau này của cô...Mộc Lạc Hy có thể hiểu thấu,không phải là sẽ có quyền can thiệp vào cuộc sống của người kia.Nhưng trên danh nghĩa là một người bạn,điều cô có thể làm được...là đưa ra lời khuyên đúng đắn cho Mạc Tử Nhan,hy vọng Tử Nhan có thể hiểu cho cô
- Tử Nhan,tình yêu là thứ dễ dàng có được,nhưng hạnh phúc mới là thứ cần nắm bắt,hạnh phúc là của bà,không ai có quyền cướp nó đi,bà là một người con gái tốt,bà xứng đáng có được điều đó...
- Lạc Hy,cảm ơn...
- Có sao đâu,bạn bè mà !
- Được rồi,để cảm ơn bà vụ này,tôi bao bà đi ăn,được chứ ? - Mạc Tử Nhan rộng rãi nói
- Ồ Ô,nhớ mồm đó nha,tôi mà ăn là bà chỉ có nước sạt nghiệp,ráng chịu đó ! - Mộc Lạc Hy cười đểu
- Ừ,để xem bà có ăn được đến mức đấy không đã
Mộc Lạc Hy và Mạc Tử Nhan cười rộ lên,không khí cũng đỡ nặng nể hơn hẳn.Hai người đưa nhau ra phố,cùng vào một quán ăn nhỏ ăn chút đồ,rồi cuối cùng là dừng chân ở siêu thị
Mạc Tử Nhan kéo tay Mộc Lạc Hy vào khu thời trang,lập tức chọn ngay một bộ đồ xinh xắn,bèn đưa cho Mộc Lạc Hy
- Mau thử đi !
Mạc Tử Nhan liền dúi vào tay của Mộc Lạc Hy bộ váy vừa chọn được,còn lên tiếng thúc giục
- Bà này,tôi trước giờ đâu có váy vóc gì đâu,chọn cái khác đi
Mạc Tử Nhan nhìn từ đầu xuống chân Mộc Lạc Hy,phì cười,vỗ vai cô bạn
- Bà nội tôi ơi,tôi biết là bà vốn không có thích mặc váy,nhưng cứ thử đi,chắc chắn sẽ rất đẹp mà !
- Thôi được,ta nghe ngươi một lần thôi đó - Mộc Lạc Hy bĩu môi,lườm Mạc Tử Nhan một phát làm cô giật bắn mình
2' sau
Mộc Lạc Hy bước ra ngoài,vụng về nói
- Tử Nhan,thấy sao ?
Mạc Tử Nhan đang bận lựa đồ,nghe thấy cô bạn gọi,liền lập tức quay ra
- Lạc Hy,đẹp lắm a !
Mộc Lạc Hy bây giờ không cái vẻ bụi bặm thường ngày nữa,thay vào đó là trông cực kì nữ tính,chiếc váy đầm xoè bó sát vào cơ thể càng làm Mộc Lạc Hy trở nên xinh đẹp hơn
cô lập tức bối rối,xoa xoa mấy lọn tóc,chốc chốc lại liếc nhìn Mạc Tử Nhan
- Lạc Hy,thấy không,bà rất đẹp
Mạc Tử Nhan liền đẩy cô bạn về phía chiếc gương,lúc này quả thực Mộc Lạc Hy cũng khá bất ngờ
- Thấy chưa,đẹp mà,không cần ngại !
Mộc Lạc Hy cũng chạy ra,chọn lấy cho Mạc Tử Nhan một bộ,rồi cười nói
- Đây !
Mạc Tử Nhan cười nhẹ,thật hết lời với cô bạn thận này rồi
- Ồ,lại gặp lại nhau rồi !
- Hoắc Minh Triệt
Mạc Tử Nhan nhíu mày,tay nắm chặt thành quyền,liếc nhìn một cái,khoé môi liền hiện lên một nụ cười khinh bỉ
- Lại có người mới à ? Nhìn kiểu này chắc là Hoắc thiếu đây vừa gặp cô ta liền cưa đổ luôn thì phải ?
- Em...
- Tôi nói gì sai hay sao ?
Mạc Tử Nhan ngẩng mặt thách thức,càng như muốn khiêu khích hắn,cô gái đứng bên cạnh hắn,liền giở giọng chua ngoa
- Cô là ai mà dám lên tiếng với bạn trai tôi thế ? Nếu không muốn rước hoạ vào thân thì mau xin lỗi chúng tôi !
- Tử Nhan,đừng đứng đây phí thì giờ cho một bầy chó sủa nhặng như thế,mau tính tiền rồi về - Mộc Lạc Hy khoát tay Mạc Tử Nhan,giọng nói có phần khinh thường
- Ừ - Mạc Tử Nhan cố nén cười,nếu là muốn đấu võ mồm cả buổi,thì cô còn lo gì khi đang có Lạc Hy ở đây chứ,nếu đụng phải thì thật không nên a
- Các cô - Cô gái kia lập tức xù lông
Hoắc Minh Triệt cười khẩy,xem ra Mạc Tử Nhan của bây giờ so với trước kia thật sự đã thay đổi hẳn rồi,rất thú vị a
- Anh Triệt,cô ta xúc phạm em,anh mau làm gì đi chứ ?
Hoắc Minh Triệt lập tức giơ một tờ chi phiếu,liền vứt vào mặt cô gái
- Muốn bao nhiêu thì tuỳ cô,chia tay đi !
- Anh Triệt...em yêu anh mà
Hoắc Minh Triệt bỏ ngoài tai,đi tìm Mạc Tử Nhan,không hiểu sao lúc này hắn rất muốn nhìn thấy cô một lần nữa,chắc chắn cô đi chưa xa
Cả một siêu thị rộng lớn,liệu hắn biết tìm cô ở đâu ?
Hoắc Minh Triệt chợt cảm thấy thất vọng não nề,nhưng dường như một bóng dáng nhỏ nhắn liền thu vào tầm mắt hắn. Là Mạc Tử Nhan,thì rà cô vẫn chưa ra khỏi đây !
- Nhan nhi... - Hoắc Minh Triệt lên tiếng gọi,giọng nói có phần ôn nhu dịu dàng
Mạc Tử Nhan khẽ rùng mình một cái,muốn quay lại chửi cho Hoắc Minh Triệt một trận,nhưng lại bị Mộc Lạc Hy ngăn cản,lắc đầu bảo thôi
Hoắc Minh Triệt tức giận vì cô dám lờ mình,liền kéo cô lại
- A... - Mạc Tử Nhan không tự chủ được mà ngã lên người hắn. Hoắc Minh Triệt liền dẫn cô đi
- Buông tôi ra,anh nghe không hả ?
- Đi theo tôi
- BUÔNG CÔ ẤY RA
Vẫn cái giọng nói lạnh lùng vô cảm đó,cô có thể nhận ra...Là Bạch Thế Phong !
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...