Tôi Yêu Chị Thì Có Sao Chứ FULL
Đầu dây bên kia giữ im lặng một khoảng không sau đó trả lời :[Mai về nhà dùng bữa cùng gia đình Thiệu Huy nhé con]
Lại là hai chữ "Thiệu Huy", Châu Mãn Kì đã muốn quên đi hai cái chữ đó để mà trở về với cuộc sống yên bình suốt một tháng qua vì nó mà cô mất ngủ vì nó mà cô thổn thức rồi lại vì nó mà cô hối hận
Chút niệm tình coi như đã quên đi và cho đến khi mẹ Mãn Ánh nhắc về nó, hai cánh tay Châu Mãn Kì run bần bật sống mũi cay cay trả lời :[Tại sao con phải về ?]
Mẹ cô vẫn giữ im lặng rồi trả lời :[Thằng bé sắp du học ! Nó nhớ con]
[Con và cậu ta chia tay rồi mẹ làm ơn đừng có nối lại tình xưa nữa, quá đủ rồi] Châu Mãn Kì bức xúc như mắng mỏ
[Coi như mẹ xin con đi, mai nhớ về]
[Con! ]
Tút tút tút
Châu Mãn Kì ứ họng cảm thấy không đủ khả năng để đối mặt với Băng Thiệu Huy, cô sợ đối mặt rồi sẽ lưu luyến không nguôi mà một khi lưu luyến rồi chẳng thể nào thoát ra được đến khi đó lại trở về thời gian đầu lụy tình
Suốt khoảng thời gian qua Châu Mãn Kì mẫn cảm nhiều thứ quyết tâm tìm lại niềm vui trong cuộc sống vẫn may cô không đơn côi mà theo sau còn có Diệp Mai Nhi, Sở Hân và cả Sở Trạch.
Họ giúp đỡ cô quá nhiều, cô sợ đến khi đối mặt với anh trở nên bài xích hơn, làm khổ thêm cho những người yểm trợ phía sau
Tâm tư ngao ngán chẳng muốn xem bộ phim drama căng phổi kia, Châu Mãn Kì chạy vào phòng ngủ nằm ườn ra nệm bặm môi, mắt nhắm tịt cố trấn an bản thân
Diệp Mai Nhi mở cửa phòng bước vào lặng lẽ nằm xuống bên cạnh cô :"Sao vậy ?"
"Mẹ tớ bắt tớ dùng bữa cùng gia đình cậu ta" Biểu cảm Châu Mãn Kì có thể ổn nhưng sâu bên trong là giông to bão lớn
"Không ! Tớ không cho phép cậu đi" Diệp Mai Nhi lo hụt hơi bật dậy lắc đầu nguầy nguậy
Châu Mãn Kì hụt hẫng nằm dài trên giường cũng chẳng biết phải làm thế nào để vừa lòng mẹ và vừa lòng Diệp Mai Nhi
Nhưng cô nhất quyết sẽ không đi là điều hiển nhiên
Mắt vẫn nhắm Châu Mãn Kì quên đi thực tại khó nhằn tiến sâu vào giấc ngủ để quên đi vì chỉ có quên mới có thể ngang nhiên mà sống
Chú ý đến cảm xúc bản thân nhiều hơn Châu Mãn Kì mới học được một bài học đắt giá : "Đừng nên nghĩ quá nhiều có những chuyện những việc vốn dĩ nó đã phải là như vậy"
Cũng như Châu Mãn Kì và Băng Thiệu Huy yêu đương chỉ biết giữ im lặng một khi chia tay là vì lý do giữ im lặng bởi vốn dĩ nó đã phải là như vậy
"Sở Hân ai đó gọi kìa" Diệp Mai Nhi đang tập diễn thuyết bỗng có tiếng chuông từ cửa chính liền chới với tay chân gọi Sở Hân gần đó ra mở
Sở Hân không có nhà chiều chiều thường bận rộn nghiên cứu lặt vặt văn học trên trường nên Châu Mãn Kì bỏ cuốn sách đang đọc dở chạy ra mở cửa, giọng điệu cũng rất giản đơn :"Ai vậy ạ ?"
"Mãn Kì về thôi con" Mẹ Mãn Ánh ôn hoà đặt tay lên vai cô thủ thỉ
Cô nhác trông hành động niềm nở khó tin của bà lâu lâu vẫn giữ thói quen mím chặt môi điêu đứng trước cửa
Bà bất lực quá, con gái bà thực sự rất tuyệt tình
Nếu không vì Băng Thiệu Huy xin xỏ và cả phu nhân Băng đến ngỏ ý muốn mời Châu Mãn Kì dùng bữa chung thì bà cũng không niềm nở đến vậy đâu, sinh thời bà đã thụ động không nhanh nhạy như người cùng trang lứa chỉ khi cần thiết mới niềm nở chào đón
Mãn Ánh ngáp dài một hơi liền kéo tay Châu Mãn Kì đi bằng thang máy về nhà , bà biết cô tôn trọng bà nên chắc chắn không dám làm điều gì trái với luân thường đạo lí
Thôi thì cố gắng thêm một chút vậy dẫu sao Băng Thiệu Huy du học Châu Mãn Kì cũng được trả tự do mà
"Cười tươi lên sao cứ xị mặt ra như thế hả con" Mãn Ánh ngồi yên vị trên ghế đánh yêu vào vai Châu Mãn Kì, từ lúc bị ép buộc đến nhà Thiệu Huy cô chỉ trưng bộ mặt khó gần
Châu Ánh Vĩ dự hội thao hai ngày một đêm trong trường nên tối nay không về chỉ còn hai mẹ con dùng bữa cùng gia đình họ Băng, người dùng bữa chỉ vỏn vẹn chủ tịch tập đoàn Băng, phu nhân Băng và con út Băng Thiệu Huy
Chạm mặt Băng Thiệu Huy môi trường bên trong cơ thể Châu Mãn Kì dâng lên một đợt khó tả liền dùng tay nắn vuốt chân váy tránh ánh mắt vẻ như đau đáu của anh
"Mãn Kì của chúng ta cứ tự nhiên như ở nhà nhé" Phu nhân Băng mặc đồ sang trọng vừa dùng nỉa cắt thịt vừa nói
Cùng lúc người giúp việc mang ra một thanh bò nướng cho Châu Mãn Kì sẽ không có gì lạ nhưng đi kèm với nó là những cọng hành thái lát nhỏ tuy cô ghét hành nhưng tùy lúc thí dụ như trong thời điểm trước mặt là phu nhân Băng thì vẫn hoàn toàn có thể ăn được
Băng Thiệu Huy qua sát dĩa của Châu Mãn Kì quát lớn :"Mãn Kì không ăn được hành !!!!".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...