3.
Hôm sau lúc tôi thức dậy rồi, Bặc Linh vẫn chưa về, tôi làm xong bửa sáng rồi ngồi bên bàn chờ, kim đồng hồ chuyển đến số mười, tôi gọi điện thoại cho Bặc Linh.
Gọi mười cuốc điện thoại, anh ấy chẳng nhận dù chỉ một cuốc.
Tôi cố nén đau lòng mà đem bữa sáng đầy dầu mỡ kia quăng đi, sau đó rửa chén thật sạch, ngồi trong phòng khách chờ Bặc Linh.
Buổi chiều ba giờ, Bặc Linh cuối cùng cũng trở lại.
Tôi không hỏi anh ấy vì sao không nhận điện thoại của tôi, chỉ châm cho anh một ly cà phê.
Bộ dáng của anh có chút thất thần, nhanh chóng uống hết cà phê.
Hoàn toàn quên mất chuyện trước giờ anh chưa từng uống cà phê bao giờ.
Anh ấy hỏi tôi đã ăn chưa?
Tôi nói, ăn rồi.
Anh gật gật đầu nói: "Buổi tối còn có việc bận, anh chợp mắt một chút đã."
Tôi "ừ" một tiếng, trãi giường trong phòng ngủ cho anh xong, nhìn anh cởi giày, chui vào trong chăn.
Thoạt nhìn anh thật sự rất mệt, mở to hai mắt mệt mỏi, duỗi tay ôm tôi lên giường.
Tôi đóng của phòng ngủ lại, cũng lên giường, tôi bị anh ôm trong ngực, thân thể có chút nóng bỏng, tôi gối đầu lên cánh tay anh, anh cúi đầu, trán chúng tôi chạm nha, tôi hôn hôn anh, nói: "Ngủ đi."
Đang lúc giữa trưa, thời gian tựa như dừng lại khi môi tôi chạm vào khuôn mặt ấy, đây đã là năm thứ mười mà chúng tôi bên cạnh nhau, nhưng tôi lại cảm thấy tôi hình như đi không nổi nữa rồi.
4.
Ngủ một giấc cũng chẳng thể an ổn, lúc tôi tình lại cũng vừa lúc Bặc Linh mở to mắt, anh lúc vừa thức dậy có chút cáu, chân mày cau chặt, trong chốc lát mới đỡ một chút.
Tôi hỏi anh ấy buổi tối muốn ăn gì?
Bạch Linh nhìn lịch trên tường nói: "Em tự tìm gì ăn đi? Buổi tôi anh còn có chút việc."
"Rất gấp sao?" Tôi hỏi.
Chúng tôi đã rất lâu rồi không cùng nhau ăn một bữa cơm chiều.
Anh ấy xoa xoa đầu tóc ngủ đến xù lên của tôi: "Rất gấp, đừng lo lắng, có khả năng sẽ về hơi trể một chút."
Tôi thấy điện thoại của anh phát sáng, anh vội vàng cầm lấy, gõ chữ, sau khi gửi tin đi rồi mới cất điện thoại di động vào trong túi, cầm quần áo trên giá của mình mặc vào người, sau đó anh quay đầu lại nửa quỳ trên giường hôn môi tôi, nói: "Ngoan, đừng đi lung tung."
Âm thanh đóng cửa vang lên từ ngoài phòng khách, tôi liền bò xuống giường, mặc một chiếc áo khoác đơn giản, sau đó mang giày đi ra khỏi cửa.
Bặc Linh vừa đi vừa nhìn điện thoại, tốc độ không nhanh, anh ấy quá mức mê mẩn nhìn vào điện thoại thế nên chẳng hề phát hiện ra tôi đang đi sát sau lưng anh ấy, tôi bắt một chiếc taxi đi sát theo anh, trên đường, tôi gửi tin nhắn hỏi anh đến công ty sao?
Lúc lâu sau Bặc Linh mới trả lời tin nhắn của tôi, anh trả lời bằng giọng nói.
"Đúng vậy, gần đây công ty rất bận, thường xuyên tăng ca."
Tôi trả lời: [Chú y an toàn. "]
Xe đi vào trong khu náo nhiệt, đáy lòng tôi càng lúc càng trầm, tuy rằng tôi đến công ty Bặc Linh không nhiều lần lắm, nhưng công ty anh ấy ở đâu không phải tôi không biết, nơi này rõ ràng chẳng phải công ty anh.
Xe dừng lại trước cửa một quán bar, tôi nhìn thấy Bạch Linh xuống xe, tôi cũng vội trả tiền cho tài xế rồi xuống xe.
Vừa đến cửa quán bar tôi đã cảm nhận được ầm ĩ truyền ra từ bên trong.
Ngọp trong vàng son.
Kỳ quái là ánh sáng cứ không ngừng dừng lại trên mặt người khác, âm thanh không quá lớn, nhưng cũng khiến người ta cảm giác đinh tai nhứt óc.
Tôi vừa vào cửa liền nhìn thấy Bặc Linh.
Nói đúng hơn là nhìn thấy Bặc Linh và một cậu tra trẻ khác đang ngồi trên đùi anh.
Thật sự rất kỷ quái, âm thanh trong quán bar rõ ràng lớn như vậy, thế nhưng cách xa như vậy mà tôi vẫn có thể nghe thấy cậu trai kia gọi Bặc Linh một tiếng" anh ơi".
Tôi không nhìn rõ mặt cậu ta, lại nhìn thần sắc của Bặc Linh.
Anh ấy đang cười.
Anh ấy hẳn là rất say mê.
Rất mê mẩn.
Cậu ta ôm cổ anh, ngữa đầu hôn lên.
Bặc Linh duỗi tay chế trụ ót của cậu ta, bọ họ cứ thế hôn nhau, khó mà tách rời.
Tôi sờ sờ vệt đỏ trên xương quai xanh mình, nửa tiếng trước môi của Bặc Linh còn đang gặm cắn xương quai xanh tôi, thế nhưng bây giờ anh lại cùng cậu trai trẻ kia trằn trọc bên nhau.
Thật sự đáng buồn cười.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...