Tôi Xuyên Thành Virus Hệ Thống


Bất thình lình "rầm " một tiếng, Cao Dã bị đánh thức vớ được cái đèn dầu ném qua.
Cái đầu kia lập tức chui vào trong bức tranh, phát ra tiếng cười khiến người khác rợn tóc gáy.
Ô giấy trên đỉnh hành lang bắt đầu xoay tròn, đồng thời phát ra âm thanh "sột soạt".

Hai người không thể ngủ nổi, quyết định mở cửa ra ngoài xem tình hình.
Không bao lâu sau trong phòng "Aki", Bàn Tử phát ra tiếng hét hoảng sợ.
Nguyên nhân là do anh ta nhìn thấy cái đầu của cô nàng Ngô Nguyệt lìa khỏi cơ thể đang ngồi trên mép giường mà lăn lông lốc dưới mặt đất.
Khắp nơi là âm lượng kinh hồn của anh ta, sau đó Bàn Tử xông thẳng ra ngoài, nhìn thấy đám người Dịch Thu Bạch thì vội vàng lướt đến, vừa chạy vừa hét: "Quỷ, có quỷ!!!"
Dịch Thu Bạch: "Ngô Nguyệt đâu?"
Bàn Tử ngẩn ra, sau đó nói: "Ngô Nguyệt, Ngô Nguyệt hóa quỷ!"
Ý thức được chuyện không đúng, Cao Dã, Dịch Thu Bạch lập tức vào phòng xem xét.

Bên trong cũng chả thấy cô nàng đâu.
Bên ngoài đột nhiên vang lên giọng nói của Ngô Nguyệt: "Bàn Tử, đêm hôm khuya khoắt anh chạy đi đâu đấy."
Bàn Tử hết hồn rên rỉ.
Tiếp theo, gian phòng gần đó cũng vang lên tiếng hét sợ hãi, một người chơi chạy chân đất chui ra.
Ngô Nguyệt nhìn cả đám, chả hiểu gì.
Dịch Thu Bạch hỏi: "Cô đi đâu thế?"
Ngô Nguyệt: "Tôi bị tiêu chảy, mới đi WC về.

Sao các anh ở đây đông vậy?"
Dịch Thu Bạch: "Nãy tôi thấy cô đứng ở đầu giường tôi, cổ dài đúng như con hươu cao cổ uốn éo lên xuống."
Ngô Nguyệt: "???"
Bàn Tử: "Còn tôi thấy cái cổ cô đứt luôn khỏi người."
Ngô Nguyệt: "!!!"
Cổ tôi có tội tình gì?!
Hai gã người chơi kia báo cáo phòng "haru" của bọn họ cũng có quỷ.

Mấy người còn lại nghe được tiếng ồn, vội vã mở cửa ra thám thính tình hình.
Mấy chiếc ô giấy quay tròn liên tục khiến lòng người hoảng loạn.
Mieko cũng bị đánh thức, chạy từ nhà chính sang hỏi xem có chuyện gì.
Mọi người mồm năm miệng mười thảo luận.

Bà ta bất đắc dĩ nói: "Xem ra sáng mai phải lên núi mời Sanjin về trấn trạch."
Bàn Tử hỏi: "Mời được Sanjin thì chúng ta sẽ an toàn?"
Mieko gật đầu: "Nếu mọi người chưa yên tâm, tôi sẽ để Shiba lại nơi này."
Vì vậy con chó miệng chưa mọc hết răng đang ngủ ngon ngủ khỏe bị Mieko đánh thức lôi đến túp lều đá kỳ dị trong sân.
Mọi người nhìn con cún đáng yêu kia, trông bé bỏng thế này thì coi nhà kiểu gì?
Cao Dã ngáp ngắn ngáp dài, quay đầu về nhà.
Bàn Tử tò mò: "Anh Dã, anh đi ngủ hả?"
Cao Dã: "Ờ."
Bàn Tử: "Sao anh ngủ được?"
Cao Dã: "Tôi buồn ngủ."
Bàn Tử: "..."
Dịch Thu Bạch cũng vào phòng, thấy Cao Dã kiếm đâu cái khăn lông bịt mắt thiếu nữ trên bức tranh lại, nhất thời hắn cũng chả thấy rõ.
Cao Dã tỏ vẻ: "Tôi không thích bị nhìn lúc ngủ."
Thôi được rồi, lý do đầy đủ, chứng cứ thuyết phục.
Cao Dã nằm một lúc, thấy hai mắt Dịch Thu Bạch mở thao láo, bảo: "Ngủ đi."
Dịch Thu Bạch: "Anh còn ngủ được cơ à?"
Cao Dã: "Không phải có con chó Shiba coi bên ngoài rồi sao?"
Dịch Thu Bạch: "..."
Một con chó, con, đang, coi, nhà!
Anh tự tin bao nhiêu để có thể trùm chăn kín mít vậy?!
Hắn bất đắc dĩ nằm xuống, Cao Dã thấy vậy nhấc chăn lên chặn bốn góc giùm hắn.
Dịch Thu Bạch im lặng nhìn gã hành động.
Cao Dã tự tỏ ra mình là người bạn đồng hành biết chăm nom người khác, cực kỳ thấu hiểu cho tâm trạng Dịch Thu Bạch: "Nếu cậu không ngủ được thì chúng ta tâm sự."
Dịch Thu Bạch im lặng một lúc rồi hỏi: "Anh vào hệ thống từ khi nào?"
Cao Dã: "Lâu lẩu lầu lâu, hình như đây là phó bản thứ sáu của tôi."
Dịch Thu Bạch: "Vậy chắc anh đã có mười mấy đoạn số liệu ký ức đúng không? Anh cảm thấy ký ức của anh thế nào, đúng hay là sai?"
Cao Dã: "Tại sao cậu lại hỏi như thế?"
Dịch Thu Bạch: "Vì tôi cảm thấy rất kỳ lạ."
Cao Dã: "Ví dụ như?"
Dịch Thu Bạch: "Lần trước ở bệnh viện Thất Trung tôi thấy tử thi trương phình, lần này tôi lại nhìn thấy một người bệnh kỳ quái, lời hắn nói với tôi còn kỳ quái hơn, tôi thực sự hoang mang những chuyện đã xảy ra với mình."
Cao Dã: "Khả năng qua mấy bàn nữa là cậu có thể đưa ra kết luận thôi."
Dịch Thu Bạch: "Thế còn anh, anh biết tại sao mình vào hệ thống chưa?"

Cao Dã nhìn hắn, sâu xa đáp: "Biết chứ, tôi đang đi tìm một người."
Dịch Thu Bạch: "Tìm người giữa hệ thống?"
Cao Dã: "Đúng thế, cậu ấy đang ở trong hệ thống." Dừng một lát, gã nói thêm: "Cậu ấy bảo tôi đến tìm cậu ấy."
Dịch Thu Bạch chả hiểu sao: "Ý anh là người đó kêu anh đến chỗ quái quỷ này tìm mình?"
Cao Dã nhẹ nhàng "ừm" một tiếng.
Dịch Thu Bạch cứ cảm thấy người kia chắc hẳn là kẻ thù của tên này, chứ người bình thường ai lại hố nhau thế?
Hắn đang định cà khịa, Cao Dã đột nhiên lén lút che miệng hắn, làm động tác im lặng.
Chỉ thấy thứ bên trong cái dù giấy ngoài hành lang liên tục chuyển động
Cao Dã nói nhỏ: "Ngủ đi."
Dịch Thu Bạch gật đầu.
Bức tranh treo tường truyền đến rất nhiều âm thanh kỳ quái, phảng phất như có thứ gì đó đang chui ra bên ngoài.
Dịch Thu Bạch lặng lẽ xốc chăn ngồi dậy, hắn nhặt cái dép lê dưới đất, khom lưng nhìn chằm chằm vật kia, nhắm chuẩn rồi "bép" một phát.
Tiếng "éc éc" vang lên rồi im bặt.
Thế giới hòa bình, không gian yên tĩnh.
Dịch Thu Bạch hài lòng nằm xuống, cuối cùng cũng được ngủ một giấc ngon lành.
Sáng sớm hôm sau, Mieko nhiệt tình không xuất hiện.
Phòng bếp chuẩn bị rất nhiều đồ ăn, đợi mọi người dùng bữa xong xuôi, một lúc lâu sau Mieko mới từ nhà chính đi ra gặp khách.
Ngô Nguyệt tinh ý nhìn thấy trên má bà ta có vài vết đỏ kỳ lạ, hỏi: "Mieko, mặt bà sao vậy?"
Mieko giấu giấu đút đút: "Tối hôm qua tôi không cẩn thận nên bị ngã dập mặt."
Ngô Nguyệt nửa tin nửa ngờ, người chơi Tôn Sâm và Dư Tiểu Chu tối qua bị dọa vội vàng tiến lên hỏi chuyện mời Sanjin.
Mieko nói Shiba biết đường núi, có thể dẫn bọn họ đi, lại nói mỗi vị khách cần phải dập đầu mới có thể ôm Sanjin quay về cổng lớn.
Dịch Thu Bạch tò mò hỏi: "Không đi có được không?"
Mieko liếc xéo hắn: "Không, ai cũng phải đi."
Dịch Thu Bạch câm miệng.
Mieko tiếp tục: "Nếu muốn sống bình an đến ngày hiến tế thì hãy ngoan ngoãn nghe lời."
Mọi người không dám hé răng, lúc này Mieko mới vuốt mặt rời đi.
Cao Dã nhẹ giọng nói: "Cậu biết giờ tôi muốn làm gì không?"
Dịch Thu Bạch: "???"
Cao Dã: "Lật dép cậu lên xem cái đế."
Dịch Thu Bạch mắc nghẹn trong họng: "Ý anh cái vết trên mặt bà ta là do tôi vả thành?"

Cao Dã: "Chỉ sợ thế."
Dịch Thu Bạch: "..." Lạy chúa.
Sau đó mọi người dắt con Shiba lên núi, lúc đi ngang qua tiền viện không thấy thiếu nữ cầm ô, đành tạm thời quên cô đi.
Đường núi ngập sương mù, yên tĩnh đến mức không nghe được tiếng côn trùng.

Đá lát ướt nhẹp, bị nước mưa bào mòn, rêu mọc xanh tươi um tùm.
Chú chó Shiba sung sướng chạy tới chạy lui, cái mông tròn vo lúc lắc khiến mấy cô gái tấm tắc khen đáng yêu.
Đoàn người đi dọc con đường lát đá, cuối cùng đã đến chỗ leo lên.

Nhìn rừng cây rậm rạp, cả đám không khỏi sợ hãi.

Những tán cây đại thụ thô to, tươi tốt không biết đã ở đây bao nhiêu năm, thân cây trơn trượt phủ đầy rêu.
Vương Tiệp nhát gan nói: "Chúng ta phải đi mời Sanjin thật à?"
Tôn Sâm đáp: "Tối hôm qua nó quậy chó gà không yên, không mời thì biết làm sao?"
Vương Tiệp câm nín, một người chơi khá lớn tuổi nhắc nhở mọi người: "Không muốn đi thì đứng đây chờ, đồng ý theo thì vào núi."
Mọi người nhanh chân xuất phát.

Vương Tiệp nhìn cả đám đằng trước, cắn răng cùng bạn chung phòng đuổi theo.
Cây đại thụ che toàn bộ không gian xung quanh, càng đi vào trong nhiệt độ không khí càng thấp, tầm nhìn cũng kém hơn rất nhiều.
Ngô Nguyệt là con gái, Cao Dã nói: "Bàn Tử, nhớ chăm sóc bạn cùng phòng cậu."
Bàn Tử hiểu ý gã, nhìn thấy nấm trong bụi cỏ, thốt lên: "Chỗ này lắm nấm ghê."
Nói xong anh ta dùng chân đá đá, mấy cục nấm lập tức biến mất, nháy mắt không thấy đâu.
Bàn Tử ngạc nhiên, một lúc lâu sau mới cảm thán: "Vãi, thành tinh rồi à?"
Cao Dã: "Đừng đùa linh tinh, cẩn thận bị bám vào."
Nghe gã nói xong, Bàn Tử lập tức nghiêm túc hẳn.
Mọi người đi hơn nửa tiếng mới phát hiện ra đống tượng đá kỳ lạ, có vẻ chúng có niên đại khá lâu, rêu xanh bò quanh na ná mấy con cóc, miệng há to, hai mắt nhô ra, còn có một số khác giống chuột hoặc động vật linh tinh.
Cao Dã: "Chắc sắp đến rồi."
Có vài người chơi không nhịn được, nài nỉ cả đoàn ngồi nghỉ giây lát.
Vì vậy mọi người kiếm chỗ hít hà lấy sức.

Chú chó Shiba đói bụng, liên tục ngửi ngửi tìm kiếm thức ăn.
Ngô Nguyệt mang chút lương khô, gọi nó lại định đút cho miếng, ai dè nhóc con kia cực kỳ kén ăn, hít hà mấy hơi rồi quay đầu bỏ chạy.
Nó cho tất cả sinh vật mình nhìn thấy vào diện gặm cắn, lúc thì tượng đá, lúc lại rêu xanh, cái đuôi nhỏ cứ lúc lắc mãi, phảng phất như mới mẻ với tất cả mọi chuyện.
Nghỉ ngơi một lúc, đoàn người tiếp tục hành trình.
Mười mấy phút sau, họ nhìn thấy miếu Sanjin nhỏ được xây trên vách đá.

Lớp sơn đỏ bên ngoài sớm đã tróc, rêu xanh nhân cơ hội chen lên, sinh trưởng bừa bãi.

Trong miếu cũng chả có tượng thần, chỉ có một cục đá cực lớn, trước mặt nó bày vô số đồ cúng các loại.
Nén này tàn rồi lại có nén khác nối đuôi liên tục, dường như rất tràn đầy.
Mọi người dâng lương khô lên, theo thứ tự quỳ lạy.
Đợi đủ mười bốn người làm xong, Bàn Tử tò mò: "Chúng ta cứ về như vậy hả?"
Tôn Sâm nói: "NPC từng bảo, chúng ta phải ôm nó qua cổng lớn."
Mọi người nhìn quanh bốn phía, trừ cục đá to kia thì không có thứ nào "ôm" được về.
Cao Dã: "Thôi để đấy cho nó chọn, kinh nghiệm của nó phong phú, chắc là biết nên tha gì về nhà."
Toàn bộ hai mươi tám con mắt tập trung lên con Shiba, nó lắc đuôi, quen cửa quen nẻo chui vào trong miếu.
Lá gan Cao Dã lớn nhất, lập tức đi theo.
Bên trong có cánh cửa, đẩy ra toàn là đất đá hình tròn, to bằng cái chén nhỏ.
Shiba hưng phấn kêu hai tiếng, coi chúng nó thành đồ chơi lăn lộn dưới đất.
Cao Dã nhặt một viên lên, khá giống đất đá nhưng cũng không cứng lắm.

Có lẽ thứ cần ôm chính là nó.
Con Shiba có vẻ rất thích cục đá, nó vừa lăn vừa cắn hai miếng, cục đá mẻ một góc.
Bàn Tử chỉ trích: "Móa lá gan mày to thật luôn, dám cắn cả Sanjin hả?"
Chó Shiba nhìn anh ta, vẫy đuôi cắn thêm phát nữa.
Bàn Tử: "..."
Cao Dã ném cục đá cho Bàn Tử rồi xách cổ con chó ra ngoài.

Người chơi thấy thứ anh ta mang đến, tò mò tham quan.
Ngô Nguyệt hỏi: "Là cái này hả?"
Bàn Tử đáp: "Ừ, nó đấy."
Thấy vậy, Cao Dã chen ngang: "Về nhà thôi."
Vì thế nên mọi người bắt đầu dẹp đường quay lại.
Mỗi tội sắp đi đến tượng đá, trời bỗng đổ mưa, mọi người anh bảo tôi tôi bảo nhanh đẩy nhanh tiến độ.

Đột nhiên, Tôn Sâm hỏi: "Ai đang cười đấy?"
Mọi người: "..."
Cả đám nhìn anh ta, ù ù cạc cạc chả hiểu gì.
Tố chất thần kinh của Tôn Sâm hơi kém, anh ta đánh giá mọi người, cuối cùng tầm mắt rơi trên người Dịch Thu Bạch, hết hồn hét lên: "Quỷ! Quỷ!"
Dịch Thu Bạch: "..."
Trên mặt đất phát ra tiếng sột soạt...dường như có thứ gì đó đang chuyển động.
Ý thức được chuyện không đúng, Cao Dã nhanh chóng quyết định đánh ngã Dịch Thu Bạch.
"Á á á á!!!"
Hết đợt hét này đến đợt hét khác vang lên, mọi người tan tác không rõ tung tích..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui