Tôi Xuyên Thành Virus Hệ Thống


Dịch Thu Bạch vui vẻ bày ra bốn chữ "Điều kiện tử vong", sau đó lại làm thủ thế hình quả đấm.
Đầu Cao Dã đã hiện lên kịch bản.
Nãy Bàn Tử còn có tâm trạng chọc cười, hiện tại đã bắt đầu đứng đắn.
"Sếp, anh biết điều kiện tử vong không?"
Dịch Thu Bạch lắc đầu, lấy xương cốt ra xếp chữ: Khương Hàm = NPC.
Cao Dã nhíu mày: "Điều kiện tử vong nằm trong tay nó?"
Dịch Thu Bạch gật đầu.
Trước mắt người còn sống trừ Cao Dã với Bàn Tử ra còn có 196 La Giai Thiến, 191 A Ngai, 190 Nguỵ Ba, 180 Tào Nghiêm Hoa và 152 Tiêu Hổ, tổng bảy người.
Mạng của Cao Dã với Bàn Tử do Khương Hàm điều động nội bộ, slot cuối cùng sẽ được chọn trong năm người kia.
Dịch Thu Bạch hất La Giai Thiến với Khương Hàm vào cùng một chỗ, vẽ ra dấu chấm hỏi.
Đương nhiên Bàn Tử ngộ ra: "Sếp hoài nghi La Giai Thiến và NPC có quan hệ?".

Ngôn Tình Tổng Tài
Dịch Thu Bạch lập tức đổi chữ NPC = người chơi tiền nhiệm.
Hai người đồng thời hiểu ý.
Nếu La Giai Thiến có quan hệ với NPC thì bọn họ cần phòng bị thêm cả cô ta nữa.

Dù sao người chơi hợp tác với NPC thì chỉ có đào hố chôn người khác.
Ban đầu Dịch Thu Bạch còn muốn chỉ bảo chi tiết hơn cho đồng đội, ngờ đầu tiếng hét chọc tiết gà của bộ xương khô vang lên.

Ngay sau đó nó lấy tốc độ sét đánh lắp ráp thành hình, chạy như vừa gặp quỷ.
Mọi người: "..."
Được rồi, cứ tạm thời như vậy đã.
Có Dịch Thu Bạch đưa tin tức đầy đủ, Cao Dã với Bàn Tử không còn mù dở như trước.
Sau khi ra ngoài cửa chuyện thứ nhất hai người làm đó là xé hết lớp da bạch tuộc xuống, báo hiệu cho người chơi khác đám kia là "quỷ" để tăng lớp phòng bị.
Bạch tuộc khoác da người chơi không có quyền công kích, bị hai tên bạo lực đuổi theo hành hung.
Sáu "quỷ" bại lộ trong vòng một giờ ngắn ngủi.
Khương Hàm dù bận vẫn ung dung nhìn hai người biểu diễn, La Giai Thiến đứng bên cạnh nhíu mày: "Phát hiện ra rồi?"
Khương Hàm: "Sớm hay muộn gì cũng sẽ phát hiện."
La Giai Thiến: "Chúng ta nên làm gì tiếp?"
Khương Hàm: "Em sợ cái gì, điều kiện tử vong nằm trong tay chúng ta, anh muốn cho ai chết thì người đó phải chết."

Lời này khiến tâm trạng La Giai Thiến bình tĩnh trở lại.
Nhìn bọn họ xếp da người thành đống trước cửa lâu đài cổ, A Ngai giật mình hỏi: "Bàn Tử, sao cậu biết chúng nó là quái vật?"
Bàn Tử dùng tay vỗ vai anh ta, thần thần bí bí gợi chuyện: "Trừ sáu con quỷ này ra, trong chúng ta còn một con nữa, anh đoán xem."
A Ngai mờ mịt lắc đầu.
Bàn Tử chỉ Khương Hàm vừa đi xuống: "Kìa, chỗ đó đó."
Tiêu Hổ ngạc nhiên: "Không phải Khương Hàm là đồng đội của hai người sao?"
Cao Dã: "Không phải, nó là NPC."
Câu này khiến cả đám mờ mịt.
A Ngai chả hiểu ra làm sao hỏi: "Tôi ít học, mấy cậu đừng lừa tôi.

NPC đang nằm trong quan tài thuỷ tinh thây?"
Bàn Tử: "Cho nên phó bản này mới thú vị, nữ ma đầu chúng ta sợ hãi là người chơi, mà người chơi chúng ta tin tưởng lại là NPC đòi mạng, anh chơi thì chơi không chơi thì chơi."
Mọi người: "..."
Đúng là thú vị...muốn chết!
Bị Bàn Tử vạch trần thân phận trước mặt mọi người, Khương Hàm cũng chả lo lắng.

Hình như nó cảm thấy việc hành người chơi đường đường chính chính mới vui vẻ.
Nhìn nó bình tĩnh đi đến, A Ngai sợ hãi hỏi: "Khương, Khương Hàm, cậu là NPC thật sao?"
Khương Hàm chớp mắt vô tội: "Anh đoán xem."
A Ngai suýt hỏng mất.
Cao Dã nhàn nhạt tiếp lời: "Đừng hỏi nó mấy câu đó, vô dụng thôi.

NPC muốn gom đủ chín mạng người, trước mắt đã có sáu mạng.

Tôi với Bàn Tử được điều động nội bộ, dư lại một suất giữa năm người các anh, trừ La Giai Thiến, cô ta với NPC thông đồng."
Bàn Tử: "Nào nào, xếp thành hàng mau lên, đến thời gian chọn phe phái rồi."
Mọi người theo bản năng bài xích NPC, không ai dám qua.
Khương Hàm chậm rì rì nói: "Các người đừng quên tôi là NPC nắm điều kiện tử vong, tôi muốn ai chết thì người đó phải chết."
Mọi người trầm mặc.
Khương Hàm chỉ Cao Dã nói: "Mạng gã và Bàn Tử tôi chắc chắn sẽ lấy, một người cuối cùng chọn giữa các anh, nếu ai đứng về phía tôi, tôi sẽ không giết kẻ đó."
Lời này khiến cả đám bắt đầu giãy giụa.

A Ngai nhìn đồng đội Tào Nghiêm Hoa và Nguỵ Ba, nhất thời không đưa ra ý kiến.
Tiêu Hổ cũng đứng bất động.
Do dự một lúc lâu, Nguỵ Ba cắn răng qua bên đó.
Tào Nghiêm Hoa ảo não gọi: "Nguỵ Ba!"
Nguỵ Ba đứng sau Khương Hàm, hợp tình hợp lý: "Tôi chỉ muốn sống sót."
Khương Hàm rất hài lòng với đáp án của anh ta cười, nói: "Rất tốt, người thức thời mới là trang tuấn kiệt."
Tào Nghiêm Hoa tức giận: "Cậu đừng quên nó là NPC!"
A Ngai đờ đẫn hoang mang hỏi: "Anh Tào, chúng ta phải làm sao đây?"
Tào Nghiêm Hoa: "Còn làm sao nữa, cậu thích thì qua luôn bên đó đi."
A Ngai: "Tôi sợ."
Tào Nghiêm Hoa: "Thế thì đứng đây đợi!"
Cao Dã nhìn về phía Tiêu Hổ, "Còn anh thì sao?"
Tiêu Hổ do dự đáp: "Chắc tôi ở cùng các anh."
Để có thể thuận lợi giao tiếp với Dịch Thu Bạch, tất cả đều đi tìm bộ xương khô, khó khăn lắm mới đập nó tan tác.
Lúc trước Dịch Thu Bạch từng nhắc Cao Dã với Bàn Tử.
Có họ làm dịch giả, đoàn người rất nhanh hiểu ra: Cao Dã cho rằng điều quan trọng nhất hiện tại chính là tìm ra điều kiện tử vong của phó bản.
Chỉ có nắm nó trong tay, người chơi mới có thể tránh thoát hiệu quả.
Ai nấy gật đầu đồng ý.
Dịch Thu Bạch lại đặt xương ra chữ 9=NPC.
Bàn Tử không hiểu nhưng Cao Dã biết: "Ý cậu phải giết đủ 9 mạng người thì NPC mới khôi phục?"
Dịch Thu Bạch gật đầu.
Tiếp đến hắn chỉ chỉ bản thân rồi lại chỉ chỉ NPC, làm thủ thế trao đổi.
Cao Dã: "Cậu cho rằng NPC muốn đổi cơ thể với cậu rồi rời khỏi phó bản này, gom đủ chín mạng người là điều kiện quan trọng, nhưng nó lại đang che giấu điều kiện kèm theo khác?"
Dịch Thu Bạch gật đầu, cũng xếp ra dấu chấm hỏi.
Bàn Tử không nhịn được nói: "Anh Dã, anh là con giun trong bụng sếp Khương đấy à, sao anh ấy nói gì anh cũng hiểu vậy?"
Cao Dã độc miệng châm chỉa: "Khiếp mang tiếng qua năm phó bản, học chín năm giáo dục bắt buộc, chín năm giáo dục bắt buộc ngoài việc dạy cậu giả ngầu ra thì còn đọng chút gì trong đầu không?"
Bàn Tử: "..."
Ú hu hu hu...cảm thấy chỉ số thông minh của mình bị người ta động chạm.
Dịch Thu Bạch cố nén cười vỗ vai anh ta.

Bàn Tử lập tức thuận đường ôm tay hắn vòng qua vai mình, tủi thân than thở: "Anh Dã học thói xấu bên ngoài rồi về chọc tôi..."
Cao Dã nhìn không được anh ta nũng nịu Dịch Thu Bạch, nhanh tay đẩy cái móng heo: "Hai thằng đàn ông ôm ôm ấp ấp!"
Bàn Tử hợp tình hợp lý: "Anh Dã anh không hiểu đâu, bọn này là tình anh em xã hội chủ nghĩa."
Cao Dã: "..."
Cút mẹ đi tình anh em!
Vì để tránh gián điệp xuất hiện quấy phá, Bàn Tử với Tiêu Hổ một đội, Cao Dã, Tào Nghiêm Hoa và A Ngai một đội.
Dịch Thu Bạch hành động một mình.
Hắn có thể khống chế tình hình trong cửa, nhận luôn nhiệm vụ tra tìm bên trong,
Đám người Cao Dã loanh quanh tìm ngoài hành lang cùng các địa phương khác.
Nhà bếp đầy thức ăn, mọi người bới lộn xộn.
A Ngai* lẩm bẩm: "Hay chúng ta chặn nơi này lại bỏ đói NPC cho nó chết?"
Tào Nghiêm Hoa tức giận: "Cậu dùng não rồi hãy nói chuyện được không, tuy Khương Hàm là NPC nhưng vỏ nó đang khoác vẫn của người chơi, bỏ đói nó ai chết chưa biết!"
A Ngai: "..."
Cao Dã ở phía bên kia liếc nhìn họ, không hé răng.
Tào Nghiêm Hoa dường như nhìn thấy chuyện lạ, bỗng nhiên hò: "Anh Dã, đầu anh có gì kìa!"
Cao Dã ngẩng đầu lên, một ngôi sao năm cánh ngược mơ hồ được bao phủ trên đỉnh đầu.
Gã ngay lập tức dịch chuyển.
Sau đó A Ngai cũng phát hiện ra ngôi sao năm cánh ngược khác.

Anh ta đào đống hoa quả, giật mình nói: "Các người tới đây!"
Hai người vội vàng đi đến quan sát, ngôi sao năm cánh ngược nhô lên, hệt như hoa văn cái thứ gần chín bậc thang.
Tào Nghiêm Hoa nói: "Na ná cái bên trong đại sảnh."
Cao Dã ngồi xổm xuống xem xét cẩn thận, phần cánh nhô ra có vẻ đang thay đổi.
Tào Nghiêm Hoa: "Phía trên có cơ quan, vặn thử không?"
Cao Dã "ừm" một tiếng, nhẹ nhàng ấn lên cánh sao nhô ra.
A Ngai đứng trước mặt bỗng nhiên "á" một tiếng sợ hãi, rơi xuống trước mặt bọn họ.
"Anh Tào cứu tôi!"
Cao Dã nhanh tay lẹ mắt bắt được cổ áo anh ta.
Cả người A Ngai đã chui vào khe hở, tay Cao Dã như cọng rơm cứu mạng khiến anh ta sống chết cũng phải nắm lấy.
"Anh Tào mau qua hỗ trợ."
Tào Nghiêm Hoa đứng phía sau bọn họ nở nụ cười âm hiểm, bất thình lình đẩy Cao Dã xuống!
"*** mẹ mày!"
Hai người đồng loạt chửi bậy rồi rơi thẳng vào khe nứt.

Ngay lập tức Tào Nghiêm Hoa vặn cơ quan lại, sân chơi phục hồi như cũ.
Anh ta hoảng sợ chạy ra ngoài, lớn tiếng hét: "Bàn Tử mau đến đây, Cao Dã với A Ngai xảy ra chuyện!!!"

Nghe được anh ta kêu, Tiêu Hổ chạy lại: "Sao vậy?"
Ngay sau đó Dịch Thu Bạch và Bàn Tử cũng chạy đến.
Tào Nghiêm Hoa đưa họ đến phòng bếp, nói năng lộn xộn: "Nãy ở chỗ này mặt đất nứt ra cái hố, A Ngai với Anh Dã rơi xuống..."
Nhìn ngôi sao năm cánh ngược dưới đất, Dịch Thu Bạch cẩn thận xem xét, ý đồ vặn thử.
Tào Nghiêm Hoa la hét thất thanh: "Đừng vặn nó! Đừng vặn nó!"
Tất cả mọi người nhìn anh ta chờ giải thích.
Giọng Tào Nghiêm Hoa run run: "Mặt đất đang chuyển động, các người cẩn thận chút."
Sợ lời anh ta nói, ngay lập tức mọi người né thật xa.
Dịch Thu Bạch nhẹ nhàng vặn vặn, mặt đất không hề phản ứng.
Bàn Tử sốt ruột nói: "Hai người đàn ông sống sờ sờ, nói biến mất là biến mất làm sao?!"
Tào Nghiêm Hoa: "Tôi không lừa mọi người thật, nãy chúng tôi đi đến đây A Ngai phát hiện ra cái này, sau đó Anh Dã giật mình, không hiểu sao mặt đất đột nhiên nứt ra cái hố, tôi còn chưa kịp phản ứng lại thì hai bọn họ đã ngã vào.

Ôi sợ chết tôi!"
Sao năm cánh ngược dường như chỉ đơn giản là hình vẽ nằm đó, dù vặn thế nào đều không có phản ứng.
Lòng Bàn Tử như lửa đốt gõ gõ sàn nha, âm thanh này cũng chả phải rỗng ruột.
Anh ta lại giống như cún con quỳ rạp xuống đất kêu "Anh Dã Anh Dã", hy vọng có ai tốt bụng đáp lại, cuối cùng lại chả thu hoạch được gì.
Bàn Tử sắp khóc, nhìn Dịch Thu Bạch hỏi: "Sếp, chúng ta nên làm thế nào?"
Dịch Thu Bạch bình tĩnh gọi: "001, phó bản từng xuất hiện trường hợp người chơi chết ngoài ý muốn chưa?"
"Chủ nhân, không có." Hệ thống 001 đáp: "Tất cả người chơi chết ngoài ý muốn đều là những cá nhân khiêu chiến quyền uy của hệ thống chủ."
Dịch Thu Bạch: "Nếu người chơi đó bị người chơi khác xử lý thì sao?"
Hệ thống 001: "Hệ thống chủ không cho phép trường hợp này xảy ra, tất cả người chơi đều phải tuân theo quy tắc phó bản, một khi phát hiện người chơi vượt quyền thì sẽ bị trục xuất khỏi hệ thống."
Có lời này của nó, Dịch Thu Bạch hoàn toàn yên lòng.

Chưa có bất kỳ ai kích hoạt điều kiện tử vong, điều đó chứng tỏ Cao Dã và A Ngai tạm thời an toàn.
Hắn nhìn Bàn Tử làm thủ thế OK.

Anh ta vội hỏi: "Bọn anh Dã không sao chứ?"
Dịch Thu Bạch gật đầu ý không sao.
Vẻ hoang mang lo sợ của Bàn Tử dần dịu xuống: "Chúng ta nên làm gì tiếp?"
Dịch Thu Bạch lại làm thủ thế tìm người.
Ba bọn họ lại sợ chuyện ngoài ý muốn cũng không dám chia nhau hành động, tất cả đều tụ họp trong phòng bếp kiểm tra cơ quan linh tinh.
Cùng lúc đó Cao Dã bị rơi xuống hố rất lâu mới tỉnh lại.
Mơ mơ màng màng mở mắt ra, đập vào mắt gã là những bức tường đá lạnh lẽo.
Các bức tường đó rất thấp, không thể đứng, chỉ có thể ngồi.
Không gian vỏn vẹn vài mét vuông, đèn dầu được đốt cháy các góc, phần giữa bị lõm xuống khoảng chín bậc thang, nằm trung tâm là một cái quan tài..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui