11.
Bởi vì nửa đêm bị Kiều Hành giày vò, ngày hôm sau tôi vinh dự dậy muộn.
Thật là phiền!
Chăm sóc trẻ nhỏ thật là phiền!
Công việc thật là phiền!
Tại sao tôi đã xuyên sách rồi mà vẫn phải bận rộn như vậy?
Haizz, không còn cách nào, ai bảo tôi tốt bụng như vậy!
Khi đến công ty, Phương Nhất Lý đã đợi tôi nửa ngày.
Anh ta rất tri kỷ, còn chuẩn bị cho tôi sanwich và cafe.
Tôi quyết định cuối năm sẽ tăng tiền thưởng cho anh ta.
Tôi nhận miếng bánh sanwich cắn một miếng.
Hơi chua.
"Tôi không thích cà chua, lần sau đừng cho vào."
Phương Nhất Lý sững sờ tại chỗ “... Được!"
Tôi cũng đứng hình tại chỗ luôn.
Tôi biết, mình phạm sai lầm rồi.
Đây chắc chắn là của Phương Nhất Lý.
Bữa sáng dành riêng cho tôi.
Shiba, đều tại thằng nhóc Kiều Hành.
Không được, phải tình bĩnh lại.
Tôi là nữ tổng tài bá đạo.
Thiết lập không thể phá vỡ.
Chỉ cần tôi không xấu hổ.
Người xấu hổ sẽ là người khác!
"Vào đi, tôi có việc muốn nói với anh!"
Rất tốt, biểu hiện không tệ.
Kiều Hủ mày thật tuyệt vời!
Tôi và Phương Nhất Lý tiến vào văn phòng.
Khi tôi nói muốn từ bỏ và chuyển nhượng một số dự án, Phương Nhất Lý nhìn tôi với vẻ mặt kinh ngạc.
Nhưng vẻ mặt kinh ngạc của anh ta cũng chỉ duy trì vài giây đồng hồ.
Rất nhanh anh ta đã khôi phục bình thường.
Không tệ, đủ trầm ổn.
Về sau có thể để anh ta làm thừa tướng, phụ tá Kiều Hành.
Còn tôi chính là trưởng công chúa - có thể nằm ngửa hưởng thụ.
Nice!
Tôi và Phương Nhất Lý đồng thời lựa chọn dự án phát triển Khu du lịch Tây Sơn.
Dự án này cần nguồn vốn lớn, lợi nhuận cao, nhưng chu kì hoàn vốn lại quá dài.
Kiều thị không đợi được.
Ngay khi tôi công bố tin tức này, cả công ty xôn xao, từng cổ đông một đến chỗ tôi oanh tạc như pháo.
Tôi đeo tai nghe chống ồn, mặc kệ bọn họ ầm ĩ, dù sao phiếu của chị đây mới có quyền quyết định, ai bảo cổ phần của chị nhiều nhất làm gì!
Có những người này làm nền, chú Hai thân mến của tôi khoan thai đến muộn.
Ông ta mặc một trang phục thời nhà Đường, trên tay mang một chuỗi phật châu làm bằng gỗ tử đàn.
Má, một con sói Trung Sơn còn giả dạng Bồ Tát trước mặt tôi.
"Tiểu Hủ, chú nghe cổ đông nói con muốn chuyển nhượng dự án Khu du kịch Tây Sơn? Chú Hai có thể hỏi nguyên nhân tại sao không?"
“Chú Hai không biết?"
Tôi lắc đầu thất vọng "Bọn họ tâm mù mắt mù nhìn không ra thì tôi không nói, tại sao chú còn hỏi tôi nguyên nhân? Chẳng lẽ báo cáo tài vụ của công ty chú không đọc?"
Động tác vân vê hạt châu trên tay của chú Hai dừng lại, gương mặt không cảm xúc.
"Nhưng việc chuyển nhượng dự án này sẽ làm cho giá cổ phiếu công ty bị ảnh hưởng nghiêm trọng."
"Thị trường chứng khoán, chập trùng lên xuống là bình thường, tố chất tâm lý này người trong ngành đều hiểu. Không phải chú Hai sợ đấy chứ?!"
Chú Hai thở dài, ông ta lắc đầu nói với giọng bao dung: "Tùy con vậy!"
Dáng vẻ, rất giống dáng vẻ người lớn dung túng cho con trẻ phạm sai lầm.
Nhưng thực ra lại là lòng lang dạ thú.
Tôi vượt qua nghị luận của mọi người, bắt đầu thảo luận giá cả với các công ty khác.
Thế nhưng luôn có người cảm thấy tôi dễ bắt nạt.
Trên bàn cơm, hắn đè ép giá cả của tôi, giống như tôi đang cầu xin hắn.
Tôi nói: "Trịnh tổng cứ ăn từ từ, bữa cơm này tôi mời."
Nói xong tôi muốn đứng dậy và rời đi ngay.
"Tổng giám đốc Kiều, cô có ý gì?"
Tôi giơ tay nhìn đồng hồ "Trịnh tổng, thời gian của mọi người đều rất quý giá, hiện tại ngài đã lãng phí năm phút của tôi."
"Tổng giám đốc Kiều, chúng ta đây là đang bàn chuyện làm ăn, sao cô có thể nói là lãng phí thời gian?"
"Trịnh tổng, tôi nhường lại không phải dưa muối hỏng, mà là bánh trái thơm ngon. Tôi gặp ngài đầu tiên, chỉ vì ngài là người đầu tiên liên hệ với chúng tôi, đây là thành ý của công ty tôi. Nhưng ngài bên này lại không có thành ý, vậy thì chúng ta không cần lãng phí thời gian của nhau."
Tôi và Phương Nhất Lý rời khỏi khách sạn.
Phía sau là âm thanh níu kéo của bọn họ.
Xùy, đàn ông thối, thâm tình đến muộn không bằng cỏ rác!
12.
Phương Nhất Lý hỏi tôi có muốn đi gặp những người tiếp theo hay không.
Tôi lắc đầu từ chối.
"Anh về công ty trước đi, tôi còn có việc."
Hai ngày nay công việc ở công ty bận rộn, ngày nào tôi cũng bận tới mức chân không chạm đất, cũng không có thời gian để nghĩ đến, lo lắng và quan tâm cho Kiều Hành.
Tôi cũng không biết thằng nhóc nghịch ngợm này có gây rắc rối gì cho tôi không.
Lục Diễn cũng không mật báo cho tôi thông tin nào.
Hmm, nội ứng này chẳng được tích sự gì.
Quên đi, tôi vẫn nên đến trường học kiểm tra bất ngờ thì hơn!
Khi tôi tới trường vừa hay vào giờ ăn của trường học.
Cái quái gì vậy, bạn nghĩ sao khi để tôi tìm thằng nhóc nghịch ngợm đó trong biển người mênh mông này?
Càng quá đáng hơn nữa, thằng nhóc đó còn không nghe máy của tôi.
Nó sẽ không trốn tôi đi làm chuyện xấu gì rồi đó chứ?
Không còn cách nào khác, tôi chỉ có thể gọi điện cho Lục Diễn.
Rất may mắn, điện thoại vừa kết nối, tôi đã nhìn thấy được Lục Diễn trong đám người.
Cậu ta đang đi cùng một cô gái nhỏ yếu đuối, nhu nhược.
Cô gái nhỏ rất xinh đẹp, dù chỉ mặc bộ đồng phục đơn giản nhất, buộc tóc đuôi ngựa cũng vô cùng tỏa sáng, thu hút ánh mắt của mọi người.
Đây là nữ chính phải không?
Tôi chạy lon ton đến bên cạnh họ.
Lục Diễn tắt máy, cậu ta hỏi tôi: "Chị đến tìm Kiều Hành à?"
Tôi phớt lờ câu hỏi đó và nói "Chút nữa nói sau."
"Em gái, em tên là gì?"
Cô gái nhỏ nhìn tôi với gương mặt ngây thơ, sau đó quay sang nhìn Lục Diễn.
Tôi nói: "Chị là Kiều Hủ, em có thể gọi chị là chị Kiều"
"Em chào chị Kiều."
Thật ngoan.
"Vậy em tên là gì?"
"Em là Tô Sam Sam."
Tô Sam Sam, quả nhiên là nữ chính.
Thỏ con mềm mại x Nam thần băng lãnh, quá tuyệt!
"Sam Sam, tên rất dễ nghe. Hữu duyên gặp mặt, không bằng trưa nay chị mời các em một bữa!"
"Không cần."
Người lên tiếng là Lục Diễn.
Tôi nhìn cậu ta với ánh mắt chán ghét, không biết quan sát gì cả.
"Đừng chen lời, chị không hỏi em."
Tôi vẫn muốn nói chuyện tiếp với Tô sam Sam, nhưng Lục Diễn đã kéo tôi đi thẳng ra ngoài "Đi thôi, em dẫn chị đi tìm Kiều Hành."
Lục Diễn có dáng người cao lớn, chân dài, tôi phải chạy chậm mới có thể đuổi kịp cậu ta.
Tôi vừa đi lên phía trước vừa không quên nói chào tạm biệt với Tô Sam Sam "Sam Sam, lần sau chị sẽ tìm em đi chơi cùng."
Đi được một đoạn khá xa, Lục Diễn đột nhiên nói: "Chị thích làm chị người khác thế à?"
Tôi nhìn cậu ta với ánh mắt kì lạ, làm sao? Mấy đứa nhỏ dạo này hay thích nói chuyện kiểu âm dương quái khí quá ha?
"Không phải vì em ấy là bạn gái của em à."
Lục Diễn không nói nên lời "Bạn ấy là bạn gái của em bao giờ?"
Tôi:???
"Không phải à."
Chẳng lẽ thằng nhóc nghịch ngợm nhà mình không phá đám thì tình cảm nam nữ chính không thể tự phát triển hả?
Mấy đứa đều lớn rồi mà.
"Vậy em phải cố lên."
Lục Diễn: “... Em không thích bạn ấy."
"Ít lập flag kiểu này đi, đến lúc bị vả mặt thì đau lắm."
Tôi hỏi cậu ta: "Gần nhất Kiều Hành có bắt nạt em không?"
"Không."
Tôi thở phào nhẹ nhõm, thế thì tốt rồi.
"Nếu như nó bắt nạt em, nhớ phải mật báo cho chị đấy."
Lục Diễn:......
Dưới sự dẫn đường của Lục Diễn, cuối cùng tôi tìm được Kiều Hành ở một tiệm cơm Tây.
Cậu ta nói Kiều Hành thích ăn cơm ở đây.
Tôi cảm thấy kì lạ, làm sao cậu ta lại biết.
Cậu ta nói cậu ta đã từng gặp.
Tôi nghĩ Lục Diễn cũng chẳng thèm quan tâm đến cuộc sống của Kiều Hành, trừ khi......
"Có phải em từng làm ở đây không?"
Biểu cảm của Lục Diễn chính là câu trả lời.
"Vậy em không làm nữa, có phải vì Kiều Hành không?"
Lục Diễn không cảm xúc, nói: “Một nửa."
Được rồi.
Nghiệp chướng.
"Dù thế nào đi nữa, chị cũng thay nó xin lỗi em."
Lục Diễn cụp mắt xuống "Không cần đâu."
Kiều Hành đang ngồi ở hàng ghế dài bên trong.
Nó bắt chéo chân, cả người chiếm hết một cái ghế sofa, hai tay khoác lên lưng ghế tựa như đại bàng giang cánh.
Trên miệng...
Thằng nhóc hư đốn này!
Trên miệng còn ngậm điếu thuốc!
Tôi đi lên, tát bốp vào trán nó.
"Thằng ôn nào..."
Nhìn thấy tôi, Kiều Hành đang tức giận lập tức sửng sốt.
"Chị, sao chị lại tới đây?"
Tôi nhìn nó với vẻ mặt tươi cười "Hút thuốc?"
Kiều Hành run lên.
Nó nhanh chóng lấy điếu thuốc vứt lên bàn.
"Không phải, em không có, là Kiều Kỳ Xuyên nhất định nhét vào miệng em, em chỉ giữ giúp nó thôi."
Tôi:......
"Chị Hủ."
Một giọng nói ôn hòa truyền đến.
Là người đeo kính đối diện Kiều Hành, một chàng trai nhã nhặn.
Biết tôi sao? Kiều Kỳ Xuyên?
Má, tôi biết rồi.
Hóa ra là con trai của người chú “tốt” của tôi.
Cảm xúc của tôi đối với hắn lập tức lạnh xuống "Kỳ Xuyên à, đã lâu không gặp."
Giống như hắn rất mẫn cảm với tâm trạng của tôi, hơi run lên, nhưng đã điều chỉnh lại cảm xúc rất nhanh.
"Đúng vậy, cũng lâu rồi em không thấy chị Hủ."
So với cha mình thì hắn vẫn còn hơi non, nhưng so với Kiều Hành tuyệt đối là miểu sát.
"Chị đang có chuyện tìm Kiều Hành, bọn chị đi trước, em cứ từ từ ăn."
Kiều Kỳ Xuyên khéo léo gật đầu "Được, hẹn gặp lại chị Hủ."
Khi tôi dẫn Kiều Hành ra khỏi nhà ăn, Lục Diễn đã không còn ở đây.
Kiều Hành hỏi: "Chị, chị tìm em có việc gì?"
Tôi hỏi: "Em với Kiều Kỳ Xuyên có quan hệ rất tốt à?"
Kiều Hành gật gù đồng ý "Rất tốt, sao ạ?"
Nhìn Kiều Hành đần độn, tôi quyết định dẫn nó đi nhận thức thế giới của người trưởng thành một chút.
Tôi nói cho nó biết, chú Hai không hề hiền lành như những gì ông ta vẫn thể hiện, đến bây giờ ông ta cũng không nghĩ muốn chung sống hòa bình với chị em tôi.
Ông ta muốn công ty và toàn bộ tài sản của chúng tôi.
Kiều Hành nghe xong, hai mắt trừng lớn.
Đáng thương, có phải trong nháy mắt thế giới quan của em ấy đã sụp đổ?
Kết quả Kiều Hành lại nói: "Vậy làm sao bây giờ? Chúng ta có nên tiên hạ thủ vi cường, đuổi chú Hai ra khỏi công ty?"
Khá lắm!
Năng lực tiếp nhận của thằng nhóc này mạnh như vậy sao?
"Em đã tin ngay…?"
Kiều Hành mang vẻ mặt rất đương nhiên "Tin chứ, tại sao lại không tin? Chị sẽ không lừa em!"
Ai ui, đứa em yêu quý của chị!
Đúng là một đứa em trai tốt.
Tôi không nhịn được mà xoa đầu nó.
"Chuyện của chú Hai em không cần quan tâm, chị sẽ giải quyết”.
"Bây giờ em cũng trưởng thành rồi. Bình thường em tiếp xúc với Kiều Kỳ Xuyên cũng nên để ý hơn, đừng để hắn ta coi mình như vũ khí mà sử dụng, cũng đừng để hắn lừa, biết không?"
Nội dung chính trong tiểu thuyết gốc chỉ xoay quanh nam chính và nữ chính.
Những nhân vật nhỏ bé, “pháo hôi” như chúng tôi không được viết quá rõ ràng.
Tôi không biết Kiều Kỳ Xuyên đóng vai trò gì trong sự thay đổi của Kiều Hành, nhưng chú ý cẩn thận luôn luôn không sai.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...