Tiếng chuông điện thoại kêu lên sau khi vừa ngắt máy vài tiếng.
Dương Phong trong cơn rối ren vẫn quyết định nhấc máy: "Em lại cần gì từ anh sao Lưu Vân?"
"E,em thật ra, có thể giúp anh."
Nghe giọng nói giận dữ không kìm nén, Lưu Vân bất ngờ giật mình và cố không run rẫy khi nói.
"Aizz!! đây không phải là lúc để đùa giỡn đâu, đừng nghĩ anh cưng chiều em thì có thể không đọc được tình hình mà trêu đùa như vậy chứ."
"Không đâu ạ, e,em không có giỡn cợt gì cả."
"...Vậy em nói giúp, em có thể giúp bằng cách nào đây?"
Lưu Vân không có nhiều tài lẽ, vẽ vời hay sáng tạo thiết kế lại càng không.
Có lần cô nàng đã thử vẽ một bản thiết kế vì sự kiện "Sáng tạo mới" trong công ty diễn ra, kết quả chẳng đáng mong đợi gì, cô ấy xinh đẹp bao nhiêu thì nét vẽ và sự sáng tạo càng tối giản bấy nhiêu.
Không lý nào một người không có năng khiếu lại giúp được trong tình huống này.
Nhất là khi Lưu Vân nảy ra sáng kiến gì đó cũng thật lạ.
Dẫu vậy, Dương Phong vẫn lắng nghe cô nói.
"Thật ra em có bản thiết kế này rất hoàn hảo, anh xem thử và chỉnh sửa lại là được rồi..."
...
Nói sơ lượt, cô cúp máy và gửi bản thiết kế chụp được qua e-mail cho Dương Phong.
Nhận được mail, hắn như nắm được dây thừng kéo khỏi đầm lầy, lập tức gửi cho nhà thiết kế chỉnh sửa lại như lời Lưu Vân nói.
Đó là đoạn ký ức nhỏ chảy qua não hắn ngay lúc này.
Vì gấp gáp nên chẳng thèm hỏi nguồn góc của bản thiết kế từ đâu mà có.
Nhìn lại hai bộ thiết kế xêm xác nhau trên sàn diễn, Dương Phong cuối cùng đã hiểu ra.
"Thì ra đây là thứ khiến anh tự tin sao? Đạo nhái ấy."
Dương Phong nghiến răng tanh tách trong sự tuyệt vọng, lướt qua Hoàng Gia Vũ đi vào phía cánh gà.
Nhìn thấy toàn bộ khách mời đã được hướng dẫn di chuyển sang đại tiệc, Hoàng Gia Vũ gọi Kiều Trinh và cùng theo sau Dương Phong đi vào trong.
Bầu không khí trở nên căng thẳng hơn khi tập hợp toàn bộ những gương mặt có liên can.
"Các người nghĩ cái quái gì mà đạo nhái tác phẩm của tôi? Chết tiệt!! Rột cục tại sao lại làm vậy chứ?"
Sự tức giận của Du Minh khiến căng phòng trở nên ngột ngạc hơn.
"T,tôi không đạo nhái.
Công ty của tôi làm ăn minh bạch, chẳng có lý do gì để đạo ngái cả."
"Rõ rành rành vậy mà cậu còn cãi được sao?"
Quan hệ giữa Dương Phong và Du Minh vốn dĩ ở mức trung bình vì còn giữ những kỹ niệm hồi nhỏ cả hai chơi chung, không hơn không kém.
Nhưng có lẽ ngay từ khoảnh khắc này, mối quan hệ ấy đã thật sự bị đạp đổ.
"Du Minh, chuyện này không như anh nghĩ...!nghe,ng,nghe em giải thích được không?"
Lưu Vân nắm lấy cánh tay Du Minh cố kìm chế cơn giận của anh, tuy nhiên, sự phẫn nộ đã đóng chiếm cảm xúc anh ấy.
Hất tay Lưu Vân ra vô ý khiến cô ngã xuống, dù vậy anh không còn quan tâm nữa, ánh mắt như sắp giết chết ai đó mạnh mẽ trừng lên: "Cô tốt nhất đừng động vào tôi."
"A Minh cậu quá đáng rồi đó." Đỡ Lưu Vân yếu ớt đứng lên, Dương Phong tức giận hét: "Cô ấy có nói thế nào vẫn là bạn bè của cậu mà."
Nhận ra sự im lặng, có lẽ Du Minh vẫn xem Lưu Vân như một người em gái hay một người bạn, Hoàng Gia Vũ không còn cách nào phải làm dịu bầu không khí trước.
"Ta nên ngồi lại nói chuyện, Du Minh, cậu đừng quá kích động rồi sẽ có hướng giải quyết."
"Cậu có thể bình tĩnh như vậy khi biết lợi ích của tập đoãn sẽ bị ảnh hưởng sao?"
"Điều đó không quan trọng bằng danh tiếng của nhà thiết kế bị đẩy xuống, chuyện ngay lúc này nên giải quyết một cách có logic."
Tất cả bị thuyết phục bởi cách ăn nói của Hoàng Gia Vũ, bắt đầu ngồi xuống sofa trong im lặng.
Kiều Trinh chỉ có thể rón rén đứng phía sau Lý Hân còn Tần Vương thì chẳng hiểu vì sao mình lại ở chỗ này.
Anh đến đây chỉ để chọn trang phục cho mẹ...
"Được rồi, tôi biết cậu đạo nhái..."
"Tôi không đạo nhái!"
Chưa để Gia Vũ nói hết câu Dương Phong đã lập tức phũ nhận.
Nếu lúc này thừa nhận Dương Thịnh đạo nhái, há chẳng phải sự nghiệp của hắn sẽ bị sụp đỗ hay sao?
Phóng lao thì phải theo lao, làm đến mức này rồi, chỉ có thể gán tội đạo ngái cho TT thì mọi chuyện mới được như ban đầu.
"Các cậu mới là người đạo nhái thiết kế của công ty tôi, đừng có ra vẻ nữa, nhận tội đi."
"Dương Thần Phong, cậu có thể thốt lên câu này được sao? Ai đạo nhái ai, nhìn còn không phân biệt được?"
Du Minh nghe thế phẫn nộ, đập xuống bàn gỗ một tiếng làm kinh động của giang phòng: "Chối cái gì chứ? Ở đây ai cũng rõ mồn một các người đạo nhái thiết kế.
Mau xin lỗi đi!!"
"Tôi không đạo nhái cái gì cả, thiết kế của cậu như cái giẻ lau thì tại sao tôi phải đạo chứ?"
"Đừng so sánh đạo phẩm của cậu với chỉnh phẩm do tôi tạo ra!!" Du Minh gào lên, hai tròng mắt trừng to lộ cả gân máu..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...