Cốc cốc.
Lưu Vân khẽ gõ hai tiếng vào cửa phòng làm việc.
" Vào đi."
Được cho phép, cô bước vào.
Điều đầu tiên khi nhìn thấy Dương Phong là thoáng do dự.
Nhận ra sự ngập ngừng kì lạ ấy, hắn đặt xuống tài liệu cầm trên tay, ân cần hỏi: " Em có gì muốn nói sao? Ngồi xuống trước đã."
Hai người ngồi đối diện nhau, Dương Phong càng có thời gian chú ý đến dáng vẻ kì lạ của Lưu Vân hơn.
" Sao em không nói gì?"
Nếu là thường ngày, chỉ cần vừa bước chân vào thì cô ấy đã nói loạn lên rồi.
Thế mà lúc này lại im bặt từ nảy đến giờ.
" Lưu Hạ Vân?" Hắn cố ý nhắc đủ họ tên của Lưu Vân để gây chú ý.
Nhờ vậy mà cô bị giật mình.
" Dạ! Vâng..."
" Em tìm anh có việc gì?"
" Có việc mới được tìm anh sao?" Lưu Vân khẽ cười gượng.
Dương Phong nhìn một cái đã biết có ẩn tình, hỏi: " Em có chuyện quan trọng muốn nói sao? Anh còn một số công việc nhất định chưa hoàn thành xong, nói nhanh một chút, anh sẽ xem xét."
" À...!chuyện đó..."
Để giảm thiểu độ ngập ngừng, hắn kiên định nói: " Nếu em cần gì từ anh thì anh sẽ nguyện làm hết sức mình, chỉ cần nằm trong khả năng."
" Thật sao?!"
Lưu Vân nghe những lời đường mật quen tai cũng không có phòng bị, chỉ cho rằng Dương Phong thật tốt với mình.
Nhìn hắn gật đầu một cái mới an tâm nói ra mong muốn.
" Chuyện là...!chúng ta ấy, có thể kết hôn hay không?"
" Sao em lại hỏi chuyện này?"
Lưu Vân cố lờ đi câu hỏi, cô đặt tay trên hai đầu gối, căng thẳng nói: " Anh mau trả lời em đi!"
" ...Ừm, cái này, là chuyện sớm muộn thôi."
" Vậy thì là sớm hay muộn chứ?"
Hắn thở dài: " Ha, em thấy đó, chị của em chắc chắn sẽ không chịu đâu."
Dù miệng nói rất trôi chảy nhưng bản thân hắn biết rõ, Lý Hân sớm đã đồng ý huỷ hôn từ lâu rồi, chỉ là...!hắn chưa thể chấp nhận nổi chăng?
" Nhưng, nhưng mà chuyện này...!chúng ta nên đính hôn sớm hơn được chứ? Nếu em nói chuyện nghiêm túc với nhau, chắc chắn chị ấy sẽ chịu buông bỏ thôi mà."
" Cái đó thì không được."
" T,tại sao?"
Dương Phong đột nhiên quát lớn, như thể có điều gì che dấu.
Và, tuyệt nhiên, Lưu Vân quá non nớt để nhận ra điều đó.
Hắn trấn an cô bằng giọng điệu nhỏ nhẹ: " Anh xin lỗi, nhưng anh sẽ cố gắng trong thời gian sớm nhất, huỷ hôn với Lý Hân, sau đó lập tức đính hôn với em...!có được không?"
Nói đến mức này Lưu Vân cũng chẳng thể đòi hỏi gì thêm, cô bấm bụng gật gật đầu thoã hiệp.
ーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーー
" Cậu thấy đó, hơn tuần rồi tôi không gặp vợ, buồn chán thật."
" Ừm, buồn chán thật."
Từ sau cái ngày Du Minh và Hoàng Gia Vũ gặp vấn đề về mặt tình cảm, cả hai đều trở nên thất thần đến mức năng xuất làm việc bị tối thiểu.
Về Du Minh, anh ấy muốn được Lý Hạo chú ý đến mình nhiều hơn Lý Hân một chút nhưng có vẻ điều đó là không thể!
Còn phần Hoàng Gia Vũ, anh vẫn chưa thể giải thích việc bị hiểu lầm khi đó.
Dù đã gọi điện hơn một trăm cuộc suốt một tuần qua mà Lý Hân chẳng mảy may nghe lấy một lần nào.
" Cậu nói xem, hai chị em nhà này có phải rất thích thử thách chúng ta không?" Gia Vũ nản chí thở dài.
Du Minh ngước mắt đánh giá sơ lượt nữa ngày mới chủ động trả lời: " Nói cũng phải, nhưng vì tương lai rạng ngời cùng người mình yêu, tôi tuyệt đối không cảm thấy khó khăn!"
" Thế mà ai đã than thở suốt một tuần qua về Lý Hạo vậy kìa?"
Hoàng Gia Vũ khinh miệt cười đểu anh bạn ngồi đối diện mình, sau lại như nhớ ra gì đó.
" À, còn hơn một tuần nữa là đến sự kiện thời trang quốc tế rồi, bộ váy mà cậu chuẩn bị thế nào rồi?"
" Chưa hoàn chỉnh."
" Không phải chứ, thời gian may nữa sẽ không kịp mất." Gia Vũ gấp gáp nói.
Du Minh nhìn anh một cách khó chịu, giọng điệu hết sức ức chế: " Là tôi là nhà thiết kế hay cậu mới là nhà thiết kế? Việc chuyên môn của tôi đương nhiên tôi rõ nhất.
Không gấp, không gấp."
" Tôi nói cậu nghe, tôi sẽ dùng bộ váy xinh đẹp do cậu thiết kế cho Lý Hân trình diễn, cậu liệu mà tính toán, không thể quá chậm trễ."
Càng nói càng như thể mình là tay sai của Gia Vũ vậy.
Nhưng sự thật thì gần giống như vậy, Du Minh là cấp dưới của Hoàng Gia Vũ.
Nghĩ đến đây anh chỉ đành thở dài.
Thân phận kém một bậc, không có tiếng nói hơn người ta rồi.
" Hiểu rồi đừng có gấp, Lý Hạo cũng muốn xem bản thiết kế, tôi sẽ không dám chậm trễ đâu."
" Tiểu Hạo xem bản thiết kế làm gì?" Hoàng Gia Vũ nghệt mặt hỏi.
Du Minh vẻ mặt đương nhiên thông dong trả lời: " Em ấy muốn xem bộ váy sẽ được Hân Hân mặc vào sự kiện thời trang quốc tế.
Có vẻ rất hứng thú."
" Như vậy cũng được sao?" Gia Vũ nghiêm túc nói: " Bản thiết kế là độc quyền chưa công bố và không thể công bố trước sự kiện, nếu để ai đó sao chép lại, ta chắc chắn sẽ phải đổi mặt với một vấn đề 'đạo nhái' lớn đấy."
Như hai người bạn thân thiết hơn là cấp trên và cấp dưới, Du Minh vỗ lên vai phải của Hoàng Gia Vũ mấy cái đầy chắc chắn.
" Đó là Lý Hạo, em ấy thì có thể cho ai xem được chứ? Cậu cũng hiểu em ấy luôn dành mọi thứ tốt nhất cho Hân Hân rồi mà."
Dù còn hơi không tin tưởng nhưng nếu là Lý Hạo thì Gia Vũ có thể nhắm mắt cho qua, dẫu sao cậu ấy cũng sẽ không cho người ngoài xem bản thảo lung tung.
" Được rồi, cứ làm như cậu muốn, nhưng hãy cẩn thận.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...