Tôi Xuyên Không Bị Cuốn Vào Giới Tài Phiệt FULL


" Sao nhìn em ũ rũ vậy?"
Thấy sắc mặt Lý Hạo dạo gần đây hay bí xị, Du Minh lo lắng muốn hỏi thăm.
Cậu thở một tiếng rõ dài, mấy giây mới chịu đáp: " Ở sự kiện lần trước chị đẹp như vậy mà tôi không được đứng cạnh lần nào.
Chỉ vừa vào tiệc là chị ấy bị tên Hoàng Gia Vũ kia kéo đi mất, tôi còn chưa kịp đuổi theo bóng lưng họ đã biến mất rồi."
" Vì vậy mà em buồn hửm?"
" Còn phải hỏi, rõ như ban ngày rồi."
" Nhưng em vẫn còn anh mà, anh luôn ở cạnh em."
Lý Hạo bĩu môi, khoác tay trước ngực, vắt chéo chân bộ dáng coi thường nói: " Anh lúc nào chẳng ở cạnh tôi, nhìn đến nổi phát chán rồi."
" ..." Du Minh cứng họng, vô thức siết nắm tay lại trong âm thầm.
Dù biết rằng tính khí Lý Hạo có hơi ương bướng, nhưng dẫu sao thì câu nói này cũng hơi quá rồi...!Anh chỉ biết gượng cười thật tươi mà chẳng nói gì.
" Đột nhiên lại ngoan ngoãn không phản bát, lạ thật đấy."

Cảm thấy không đúng lắm nhưng Du Minh sau cùng thì vẫn luôn nghe lời cậu thôi, vì vậy mà Lý Hạo rất tự nhiên nói ra mấy lời thẳng thừng như thế.
Hôm nay đến Lý gia là để gặp Lý Hạo, ấy mà tâm tình lúc này lại bị Lý Hạo vò nát cả rồi.
Du Minh buồn chẳng dám nói.
Hay là để hôm khác mới đến thăm em ấy.
" Anh về trước, hôm nay ở công ty hơi bận rộn, sắp đến sự kiện thời trang quốc tế rồi, có thể sẽ ít gặp em hơn."
" Anh bận thiết kế trang phục riêng cho chị sao?"
" Cũng là một phần."
Nhận được câu trả lời, Lý Hạo vui sướng ra mặt, ánh mắt nhiệt huyết hừng lên: " Vậy thì cố gắng nhé, lần tới gặp anh tôi muốn xem thử anh sẽ thiết kế thứ gì cho chị đấy."
Cứ nhắc đến Lý Hân là cậu hệt như không kiểm soát được, Du Minh cảm thấy "Ganh tị quá đi", giá mà Lý Hạo cũng chú ý đến anh bằng một nữa Lý Hân thì tốt biết bao.
" Được rồi, anh sẽ cố gắng."
Sau khi tạm biệt nhau trước cổng lớn, Du Minh ngồi vào sau xe Mec đã đỗ sẵn từ trước, anh đóng cửa lại mới thở dài.
" Ha, cậu xem, tôi mới là người yêu của em ấy hay là Lý Hân mới là người yêu của em ấy đây."
Hoàng Gia Vũ trầm tư nhìn ra ngoài cửa kính trời đang dần âm u, sắc mặt anh cũng tiều tuỵ theo mà chẳng nói lấy một lời.
" Không phải chứ, cô ấy bỏ bùa cả cậu luôn rồi à?" Du Minh lo lắng vội lay bả vai của Gia Vũ.
Chỉ mới một ngày trôi qua mà Hoàng Gia Vũ đã hốc hác như bộ sương khô rồi.
Người khác có thể nói là thiếu nước, thiếu lương thực, còn Gia Vũ chính là thiếu tình yêu đó.
Anh nghiên nữa gương mặt xanh xao, tiều tuỵ, quần thâm mắt thấy rõ nhìn Du Minh, giọng yếu ớt rên vài tiếng: " ...Có lẽ thế, tôi chẳng ngủ được tí nào."
" Không phải chứ!"
Nói rồi, cả hai đều đan hai bàn tay lại, vùi trán xuống và thở dài.
Tài xế phía trước thấy thế chỉ đành giữ yên lặng, tạo không gian cho hai người mặc sức mà buồn.
ーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーーー

" Hôm đó ở buổi tuần lễ thời trang, anh không xem em trình diễn thì không sao, nhưng em tìm anh khắp sảnh tiệc cũng không thấy đâu..." Lưu Vân ngấn lệ, lời nói như vết bùn đục ngầu đang vẫy sóng dưới làn nước trong suốt: " Vậy mà anh lại ung dung tán tỉnh với những cô người mẫu khác?"
Dương Phong dường như chẳng để tâm lắm, hắn xoa xoa trán xem những tài liệu còn chất đống trên bàn làm việc.
Tuỳ tiện nói một câu: " Chỉ là làm ăn, công ty thiếu nhân lực người mẫu, tranh thủ chiêu mộ cũng không tệ.

Em đừng để ý."
" Anh nói đừng để ý? Em có thể không để ý sao?" Lưu Vân nổi giận đùng đùng, đập bàn một tiếng rõ to rồi xoay người đi tới bàn làm việc: " Anh ôm ấp ả khác trước mặt em còn làm như không có gì, em đã bỏ qua, vậy nhưng lần này anh cũng sẽ cho rằng mình vô tội ư?"
Trước đây Dương Phong chưa từng thấy Lưu Vân tức giận thế này, mà chẳng hiểu sao hắn lại nhớ đến những lần cùng với Lưu Vân, Lý Hân cũng tương tự có biểu hiện như vậy.
Ấy thế mà giờ đây...!người lẽ ra nên đập bàn tức giận đã thay đổi rồi sao?
Lý Hân còn không buồn ném cho hắn một ánh nhìn nữa kia mà.
Chẳng mảy may nghe lọt lời Lưu Vân, Dương Phong chìm trong suy nghĩ riêng của chính mình, đến khi tiếng khóc từ phía đối diện nấc lên mới khiến hắn choàng tỉnh.
" Em sao lại khóc?"
Lưu Vân vội lau đi vệt nước mắt chảy siết trên gò má, giọng thủ thỉ đáng thương: " Anh không yêu em nữa sao? Không còn cần em nữa rồi? Em còn rất yêu anh vậy mà...!hức...!híc."
Lệ chưa kịp khô thì hàng nước mắt khác đã tiếp tục chảy dài.
Dù đã quá quen với việc khóc lóc để lấy lòng thương từ người khác của Lưu Vân nhưng Dương Phong cũng không thể mặc kệ cô được.
Dẫu sao cô cũng là "người tình" của mình.

Hắn đặt tập tài liệu trên tay xuống, vòng qua bàn làm việc đến trước Lưu Vân.

Nhẹ ôm lấy vòng eo nhỏ rồi bồng cô ngồi lên bàn, hắn ân cần lau đi vết nước mắt không ngừng chảy, ấm áp nói: " Ngoan, anh biết mình đã sai rồi, ả phụ nữ kia là thư kí tạm thời nên anh muốn đùa nghịch một chút.
Không hề có ý gì với ả.
Em đừng lo, trong lòng anh em luôn là duy nhất.
Ngoan, hãy nín đi."
" Thật...!thật không?"
Dương Phong chắc chắn nói: " Đó là đương nhiên rồi."
Dứt lời, hắn áp nhẹ lên cánh môi của Lưu Vân một hơi ấm, như thể đang tuyên thệ: Lời anh nói đều là sự thật.
Lưu Vân tin tưởng điều đó và dễ dàng tha thứ trong tích tắc.
Riêng chỉ có Dương Phong mới hiểu rõ, dỗ dành một người trong sáng như Lưu Vân quả nhiên chỉ cần một chút chu đáo và miệng lưỡi, hắn đang cảm thấy "thật dễ dàng"..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận