Cô không nóng vội, nhưng Giang Kiều thì khác, thấy từng ngày trôi qua, vụ thu càng ngày càng gần, cô ta không yên nổi.
Giang Kiều không biết suy nghĩ của Giang Cảnh Du, lấy được câu trả lời mình mong muốn, cười hài lòng.
…Đêm đó, đêm khuya vắng người, tiếng côn trùng ngoài cửa sổ kêu vang, tiếng ếch liên tục vang lên, một cảnh đêm nông thôn tiêu chuẩn.
Trong cảnh đêm ở đây, Giang Cảnh Du vốn dĩ nên ngủ yên lại biến thành một con “cú mèo” thức đêm.
Cô thừa dịp đêm khuya không có ai quấy rầy, đắp lò bếp trong nhà gỗ ở trò chơi.
Cô không yêu cầu nhiều tiêu chuẩn, chỉ cần có thể đơn giản sử dụng là được rồi.
Sàn nhà của nhà gỗ được cô phủ lên một tầng đá, đề phòng tia lửa văng khắp nơi, lò bếp ở ngay bên cạnh cửa sổ, cô chất hai cái, một cái đỡ một phiến đá mỏng, định dùng làm nồi, có thể rán, nướng, bên kia vẫn trống không, Giang Cảnh Du định mua một cái nồi cát.
Cô cũng muốn nồi sắt, nhưng mà đếm tiền tiêu vặt của nguyên chủ, tổng cộng có ba hào ba xu, chút tiền này cũng không đủ mua nồi sắt, chứ đừng nói bây giờ mua nồi phải cần phiếu.
Không có phiếu, nhiều tiền hơn nữa cũng không mua được.
Thay vì tốn số tiền lớn để mua nồi sắt, còn không bằng cô trồng thêm ít cây trồng, qua một thời gian chờ góp đủ tiền vàng, mua một cái ở thành phố mua sắm, vừa tiện lợi vừa bớt chuyện.
Trước đó cô cứ dùng cái này trước.
Sẽ không lâu đâu.
Hôm sau, Giang Cảnh Du vẫn được điều đi cắt cỏ, lúc nghỉ trưa cô tự lên núi một mình, cũng không đi xa, cô đến ngay rừng trúc, trong túi chứa đầy hòn đá lớn nhỏ.
Cô tới rừng trúc chặt cây trúc, dùng để làm dao trúc, nhặt xác trúc làm củi đốt, có măng thì cũng đào mấy cây, nếu như may mắn thấy gà gô ở rừng trúc này, cũng chính là chim đa đa, thì phải xem độ chính xác khi cô ném đá.
Giữa trưa không có ai tới đây, Giang Cảnh Du hành động rất nhanh, thấy cây trúc thích hợp là chặt, chặt thành từng đoạn chất trong nhà gỗ nhỏ, măng bên ngoài đã được đào sạch sẽ.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...