16.
Cả người mệt mỏi tan làm, vừa ra khỏi phòng làm việc đã thấy Cố Ngôn Chu và Âu Trạch đang ngồi ở sảnh công ty.
Hai người ngồi đưa lưng về phía nhau, không ai thèm để ý ai.
Bó tay, đau đầu quá.
Ngày hôm nay, tôi đã liên hệ với rất nhiều người, có được nhiều thông tin quan trọng, đủ để chứng minh mấy scandal của Hứa Tri Minh là thật.
Hơn nữa, hành vi của người này còn tồi tệ hơn những gì tôi nghĩ.
Bây giờ tôi chỉ cảm thấy mệt mỏi, không còn sức lực để đối phó với hai cha nội này.
Tôi kiễng chân, định lặng lẽ chuồn đi.
Kết quả Cố Ngôn Chu vừa liếc mắt đã thấy tôi, “Lạc Lạc!”
Anh ta đi thẳng tới, giơ chiếc túi giấy trong tay về phía tôi: “Anh mang sushi, còn có món lươn em thích nữa.
”
Âu Trạch ở phía sau sải bước theo kịp, liếc anh ta: “Để chị ăn đồ bên ngoài?”
“Chị ơi, em dẫn chị đến nhà hàng ăn.
”
Tôi: đau đầu quá.
“Hai anh à, hôm nay tôi chẳng muốn ăn gì cả, phiền hai người cho tôi về, bây giờ tôi chỉ muốn ngủ một giấc thôi.
”
Âu Trạch: “Thế để em chở chị về.
”
Cố Ngôn Chu hừ lạnh: “Dùng cái xe nát kia của cậu sao.
”
Âu Trạch nổi gân xanh, “Anh nói lại lần nữa, xe gì!?”
Tôi:…
Nhân cơ hội bỏ chạy, bắt taxi về nhà.
—-
Về nhà cũng không thể yên tĩnh.
Quýt lớn tha đống đồ hộp lên giường, bây giờ giường tôi là một bãi chiến trường.
Bất lực, cũng lười gọi bảo mẫu tới đây.
Thao ga giường và vỏ chăn bị bẩn ra, lấy bộ khác trong tủ quần áo ra thay.
Giũ chiếc ga trải giường mang theo mùi tươi mát ra, trên sàn nhà chợt phát ra tiếng “ting”.
Tôi cúi đầu nhìn xem, là một sợi dây chuyền bằng đá quý màu xanh da trời.
Giang Dật Xuyên tặng.
Tìm lâu như thế, hóa ra nó trốn ở đây.
Sợi dây chuyền mảnh, mặt đá quý màu xanh da trời không lớn nhưng rất tinh xảo, nằm trong lòng bàn tay tôi tỏa ra thứ ánh sáng trong trẻo và tĩnh lặng.
Tôi đã đeo sợi dây chuyền này rất lâu, cho đến một ngày chợt không thấy đâu.
Tôi lục tung khắp nhà để tìm, Giang Dật Xuyên ngồi trên sofa cười nhìn tôi: “Đừng tìm nữa, anh tặng em cái khác.
”
Nhưng tôi chưa từng thấy viên đá quý xanh lam nào đẹp như vậy.
Mấy cái khác anh tặng đều bị tôi để dưới đáy hộp.
Đã rất nhiều ngày rồi tôi chưa gặp người này.
17.
Giang Dật Xuyên khác với hai người kia.
Anh ấy xem như là tự mình tìm tới cửa, tôi không phí chút sức lực nào.
Hôm đó tôi tham gia một bữa tiệc.
Bữa tiệc rất long trọng, tôi mặc chiếc váy dài hai dây màu đỏ rượu, tóc dài uốn xoăn nhẹ nhàng, buông xõa trên vai phải.
Trong tiệc rượu người đến kẻ đi.
Hôm đó tôi vừa quay xong một cảnh dưới nước, chỉ cảm thấy rét run cả người, mệt mỏi với việc cụng ly cụng chén, yến tiệc linh đình, tôi trốn trong một góc, rót cho mình mấy ly rượu, quyết định về sớm.
Khi bắt taxi, trên vai đột nhiên nặng trĩu, một cái áo khoác phủ lên.
Nghiêng đầu, đối diện với gương mặt đẹp trai của Giang Dật Xuyên.
Gương mặt anh lạnh lùng nhưng trong mắt anh lại hiện ra nỗi buồn khó tả.
Có lẽ tôi say, rõ ràng cảm thấy hình như anh ấy giấu rất nhiều lời muốn nói với tôi.
Tôi và anh đứng cách nhau trong gió đêm mát lạnh, ngẩn ngơ nhìn nhau.
Mãi đến khi tôi không nhịn được mở miệng: “Giám đốc Giang…anh biết tôi sao?”
Anh hơi cau mày, lặng lẽ nhìn tôi một lúc, sau đó dời mắt, giọng nói lạnh nhạt: “Không biết.
”
Đây là lần gặp gỡ đầu tiên.
Về sau, trùng hợp có cơ hội và có duyên, nhận một bộ phim anh ấy đầu tư mới được xem là chính thức biết anh.
Tôi nhớ lại chiếc áo khoác và giây phút đối diện nhau đêm đó, đoán rằng có lẽ anh cũng có ý gì đó, bèn nhờ chị Chu đi nghe ngóng.
Chị Chu quay về nói với tôi, bên ngoài anh ấy không thiếu phụ nữ, em đừng nghĩ nữa.
Lúc ấy tôi nghĩ, nhiều phụ nữ mới dễ xử lý.
Tôi đang tìm cách nào mới có thể tiến thêm một bước với anh ấy, kết quả anh ấy đã tới tìm tôi trước, vừa gặp đã nhét cho tôi một tấm thẻ, “Ăn với tôi một bữa cơm.
”
Khá lắm.
Nhiều tiền như thế chỉ để ăn một bữa cơm.
Nếu không đồng ý thì không lịch sự lắm.
Kết quả anh ấy dẫn tôi đến một quán nhỏ ven đường, tôi trang điểm đẹp đẽ, quần là áo lượt ngồi trong quán nhỏ đầy ruồi nhặng, hết sức lúng túng ăn một bát mì thịt bò với anh ấy.
Khi đưa tôi về nhà, ánh mắt anh ấy nhìn tôi sâu lắng.
Cảm giác kỳ quái đó lại đến, tôi hỏi: “Giang tổng, trước đây chúng ta…thật sự chưa gặp nhau sao?”
Anh ấy vẫn đáp lại: “Chưa từng gặp.
”
Sau đó tôi càng cảm nhận sự kỳ lạ của anh ấy.
Tôi hỏi thăm không thấy bên cạnh anh có bất kỳ người phụ nữ nào, chị Chu nghe ngóng hết lần này tới lần khác đều nói cạnh anh có rất nhiều phụ nữ nhưng không dò la được là ai.
Nhưng sau đó tôi cũng không phải liên lạc với mấy người phụ nữ đó.
Bởi tôi phát hiện ra, dường như anh chưa bao giờ muốn chạm vào tôi.
Nhiều nhất chỉ là hôn, còn là lúc tôi nằm trên sofa xem phim ngủ quên mất.
—–
Dây chuyền ngọc thạch lại đeo lên cổ tôi lần nữa, làm nền khiến cho bờ vai và cần cổ trắng nõn của tôi càng thêm trắng ngần.
Tôi và anh ấy nên kết thúc ở đây.
Nhưng đến cuối cùng, tôi không thể nhìn thấu anh ấy.
Trong lòng tôi vẫn tiếc nuối.
Bởi vì chỉ mình tôi biết, chỉ có tôi động lòng với anh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...