Tôi Vô Tội
Người ta thả nàng ra theo lối cửa nhỏ kín đáo phía sau nhà tạm giam. Những khuôn mặt tươi cười đứng đón nàng: Roddy... nhà thám tử có bộ ria rậm...
Nhưng nàng quay lại nhìn bác sĩ Lord vẻ cầu khẩn:
- Tôi muốn đi khỏi đây...
Lát sau nàng đã ngồi bên cạnh viên bác sĩ trong chiếc ô-tô êm ái đang đưa họ với tốc độ rất cao ra khỏi trung tâm thành phố London.
Lord chưa nói gì với nàng, và Elinor tận hưởng sự im lặng tốt bụng ấy.
Mỗi phút họ lại xa thêm London.
Một cuộc sống mới...
Đấy chính là thứ nàng đang ao ước.
Một cuộc sống mới!
Đột nhiên nàng nói:
- Tôi muốn đến một nơi nào yên tĩnh... nơi tôi không phải nhìn thấy những bộ mặt người nữa...
Bác sĩ Lord rất bình thản đáp:
- Tôi đã lường trước tất cả. Cô sẽ vào nhà an dưỡng, xung quanh là vườn cây bao la và tuyệt đẹp. Sẽ không ai quấy rầy cô.
Elinor thở dài, nói:
- Đúng bây giờ tôi cần được nghỉ ngơi hoàn toàn...
Là thầy thuốc cho nên Lord hiểu rõ tâm lý nàng lúc này. Anh ta biết... nhưng không dằn vặt nàng. Elinor cảm thấy rất hạnh phúc được ở bên cạnh người bác sĩ trẻ... được thoát khỏi thế giới con người, được xa hẳn London... được đến một nơi hoàn toàn yên tĩnh...
Elinor muốn quên... Đối với nàng, thực tế không còn tồn tại... Vậy là chấm dứt cuộc đời cũ và những đau khổ đã qua! Nàng trở thành một con người mới, lạ lẫm và bất lực, một kẻ mộc mạc và hoang sơ. Một cuộc sống mở ra trước mắt nàng.
Ngồi bên cạnh Peter Lord, nàng cảm thấy dễ chịu vô cùng.
Bây giờ họ đã ra khỏi nội thành London, xe đang chạy trên vùng ngoại vi thành phố.
Cuối cùng nàng nói:
- Đây là nhờ anh... Nhờ có anh...
Peter Lord cãi lại:
- Không, cô hãy cảm ơn Hercule Poirot. Ông mới đúng là một tay phù thủy!
Nhưng Elinor lắc đầu, nhắc lại một cách bướng bỉnh:
- Không, nhờ anh! Chính anh đã tìm ông ấy và nhờ ông ấy bào chữa cho tôi.
Peter nhếch một nụ cười:
- Ông ta đã làm nên điều kỳ diệu.
- Anh có tin tôi vô tội không?
- Tôi không tin lắm.
- Chính vì thế mà tôi đã định nhận tội, lúc bắt đầu vào phiên tòa... bởi vì, anh biết không, thực ra tôi đã có cái ý nghĩ ấy... Tôi đã nảy ra cái ý nghĩ ấy hôm đi qua trước cửa nhà bà ta. Tôi cười phá lên và anh đã nhìn thấy.
- Tôi cũng chưa tin là cô có tội.
- Bây giờ nghĩ lại, mọi chuyện sao kỳ quái thế... giống như tôi đã sống trong giấc mơ, như tôi đã sống trong giấc mơ, như tôi bị kẻ nào đó thôi miên! Hôm mua cá chiên bơ và lúc chuẩn bị những khoanh bánh mì kẹp thức ăn, tôi đã thầm nghĩ: “Mình sẽ cho thuốc độc vào cá, cô ta ăn và sẽ chết... Khi đó Roddy sẽ trở lại với mình...”
- Đôi khi tưởng tượng ra những chuyện đó cũng là một cách nguôi ngoai được phần nào nỗi đau khổ. Đấy là cách dùng hoang tưởng để thỏa mãn những thèm khát xấu xa...
- Đúng thế. Nhưng những ý nghĩ độc ác ấy tan biến ngay và tôi đã tỉnh lại! Đó là khi bà kia nói đến những cây hoa hồng ngoài trạm bảo vệ. Lập tức bao kỷ niệm êm đềm vụt hiện lên và tôi trở lại được trạng thái bình thường, tỉnh táo.
Nàng run rẩy nói:
- Sau đó lúc tôi với bà kia xuống phòng khách nhỏ. Mary đã chết... hoặc sắp chết. Tôi thầm nghĩ: “Có gì khác nhau đâu giữa việc giết chết người và ý nghĩ định giết người?”
- Hai thứ khác nhau hoàn toàn!
- Nhưng anh công nhận, về thực chất thì hai thứ chỉ là một chứ?
- Tất nhiên! Tuy nhiên nghĩ đến chuyện giết một người chưa phải đã hại cho ai. Con người dễ nghĩ vấn đề này theo kiểu rất lạ. Họ cho rằng nghĩ đến chuyện giết người tương đương với chuẩn bị giết người... trường hợp này không phải như vậy. Chỉ sau một thời gian, thấy ý nghĩ của mình là đen tối, cô đã trở lại tỉnh táo và bỏ ý nghĩ ấy đi.
- Anh rất giỏi an ủi người khác!
Peter Lord phản đối một cách đáng yêu.
- Hoàn toàn không phải! Đấy chỉ là cách suy nghĩ lành mạnh.
Mắt long lanh ướt, Elinor nói:
- Chốc chốc... trong phiên tòa... tôi lại nhìn anh. Sự có mặt của anh đã giúp tôi có thêm can đảm.
Lần đầu tiên, từ khi nàng bước lên ô-tô, bây giờ nàng mới quay đầu lại chăm chú nhìn viên bác sĩ.
Hình thức Peter Lord không làm nàng khó chịu, trong khi hình thức Roddy lại làm nàng vừa sung sướng vừa đau khổ lẫn lộn.
Nàng yêu khuôn mặt phúc hậu của chàng bác sĩ, khuôn mặt vừa ngộ nghĩnh vừa đáng yêu.
Cuối cùng xe chạy đến một cổng sắt. Một lối đi dẫn lên một ngôi nhà màu trắng xây trên sườn đồi.
- Tại đây cô được tuyệt đối an toàn. Không có ai đến làm phiền cô.
- Anh... anh sẽ đến đây với tôi chứ?
- Tất nhiên rồi.
- Luôn chứ?
- Cô muốn luôn mức nào tôi sẽ làm theo đúng mong muốn của cô. - Bác sĩ Peter Lord đáp.
- Nếu vậy, anh hãy đến đây... rất luôn luôn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...