Tôi Vô Tình Biến Nam Chính Thành Tên Bệnh Kiều
Toàn thân của Trạch An như bị tê liệt, khoé miệng trào ra bọt nước vì bị nhồi nhét quá mức.
Cảm giác trên môi rất rát và đau, nhưng cậu lại bị tác động phía thân dưới làm cho phân tâm.
Chiếc lưỡi của nam chính rất giảo hoạt, lại rất nhiệt tình mà liếm mút vật đó của Trạch An như đang ngậm kẹo que.
Trạch An cảm thấy thế giới tiểu thuyết này thật sự hỏng bét, nam chính không những biến thành một tên tâm thần bình thường mà còn là một tên tâm thần dâm đãng có IQ cao.
"Làm tới mức này mà cậu còn phân tâm được sao?" Ark đột ngột cắn lên cổ của Trạch An từ đằng sau lưng, tỏ vẻ không hài lòng.
Trạch An đâu thể trả lời lại khi miệng của bản thân đang bị lấp đầy muốn nứt toác, nhưng hai bàn tay còn cử động được thì ngay lập tức giơ ngón giữa lên cực kỳ lưu loát.
"Ha ha, cậu xấu tính thật đó." Ark nở nụ cười, trái tim rung động đã cùng ký ức kiếp trước hoà làm một mà không có bất kỳ gượng ép nào.
Ark cảm nhận nhiệt độ ấm áp truyền từ Trạch An, làn da trơn mịn của cậu đầy dấu hôn do hắn để lại.
Thật đáng tiếc khi đây chỉ là một giấc mơ do Ark đã tìm ra phương pháp kết nối với người ký kết khế ước linh hồn, hắn rất muốn làm chuyện này với người kia ở ngoài đời.
Tính tình của người kia bướng bỉnh vậy, chắc chắn sau lần này sẽ tìm biện pháp để trốn tránh hắn.
Mặc dù Ark không thể nhìn thấy gương mặt và nhớ được tên gọi của người kia, nhưng hắn vẫn có thể xác định được ngoại hình và màu tóc của đối phương.
Mọi thứ sẽ dần được sáng tỏ mà thôi.
Ark đâm sâu vào cơ thể của Trạch An, giải phóng thứ dục vọng nóng bỏng ướt át lấp đầy cậu.
Trạch An cũng đạt tới cao trào, cơ thể tê dại vì kích tình bị bao bọc bởi mùi vị của nam chính, mặc dù tâm lý bài xích nhưng cơ thể lại vô cùng thoả mãn.
Cậu đã hiểu rõ cảnh tượng này tạo ra do sức mạnh của bán ma tộc đã thức tỉnh bên trong Ark, cụ thể hơn là chủng tộc Incubus.
Trạch An không biết được rốt cuộc nam chính nhớ được bao nhiêu ký ức, nhưng ắt hẳn phải thiếu sót khá nhiều.
Nếu không thì nam chính hẳn phải biết được hậu quả khi biến thành bán ma tộc sẽ không thể nào đánh bại được Ma Vương.
Khác với nhân loại, ác ma phân cấp địa vị rất nghiêm trọng, giống như đã khắc sâu vào bộ gen và chẳng thể nào thay đổi.
"..." Trạch An gạt phăng suy nghĩ trong đầu, tại sao cậu lại lo lắng cho nam chính chứ?
Ark hôn lên khoé môi của Trạch An một cách trìu mến, giọng điệu cũng cực kỳ tình cảm.
"Chúng ta sẽ gặp lại nhau, tạm biệt."
Giấc mơ kết thúc.
...
Khi Trạch An mở mắt, mặt trời đã treo cao trên đỉnh đầu.
Giấc ngủ ngày hôm nay của cậu kéo dài đến tận trưa.
"Tên dâm tục..." Trạch An thì thẩm chửi rủa.
Trạch An nằm một lúc lâu trên giường để suy nghĩ mọi chuyện kỹ càng hơn.
Có thể chắc chắn một điều, nam chính cũng có ký ức kiếp trước giống như cậu, nhưng lại bị một biến cố gì đó mà xoá mất vài thứ.
Tuy nhiên, với hào quang nhân vật chính trên người, dù trước đây có thua Ma Vương một lần do đột ngột bị biến thành bán ma tộc, nhưng chỉ cần thứ nam chính muốn làm thì chắc chắn sẽ thực hiện được.
Quả nhiên là bất công.
Trạch An siết chặt nắm tay, cậu lại trở thành mục tiêu mà nam chính nhắm tới.
Trước đây Trạch An từng có suy nghĩ muốn ám sát nam chính, nhưng chẳng hiểu sao vẫn luôn do dự không thể xuống tay được.
Kiếp trước thì có thể viện cớ rằng nam chính là Anh Hùng của nhân loại phải tiêu diệt Ma Vương, nhưng hiện tại thì sao?
Với loại tính cách còn biến thái hơn cả Ma Vương như Ark, Trạch An cảm thấy hắn còn đáng bị diệt trừ hơn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...