Tôi Vẽ Người Trong Sách Trở Thành Sự Thật

(30/06/2024)

Editor by AChan

—©—

Ở hiện đại Hứa Tiêu rất sợ bạn trai này của Thiệu Đường, tuy rằng hắn ta luôn mắng hắn trước mặt Thiệu Đường, nhưng vừa đến trước mặt chính chủ, hắn ta ngay cả lớn tiếng cũng không dám nói, càng đừng nói đây là cổ đại nơi hắn một tay che trời.

Yến Minh Phong mặt không biểu tình ừ một tiếng.

Thiệu Đường nhìn buồn cười, những người từng gặp qua Yến Minh Phong đều nói hắn khí tràng quá cường, nhìn một cái liền muốn quỳ xuống trước hắn, nhưng ở trong mắt Thiệu Đường, hắn cùng lắm cũng chỉ là tính chiếm hữu quá mạnh, thi thoảng lại là bình giấm chua ấu trĩ thôi.

Thiệu Đường lôi kéo Yến Minh Phong ngồi xuống đối diện, cầm một miếng điểm tâm hỏi: "Cậu tìm tôi có chuyện gì?"

Hứa Tiêu nuốt ngụm nước miếng, nhỏ giọng nói: "Tôi nghĩ ra đi dạo chút."

Nỗi sợ hãi khi vừa tới nơi này khi gặp Thiệu Đường đã biến mất, Hứa Tiêu bây giờ toàn tâm toàn ý đều là tò mò với nơi cổ đại này.

Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Yến Minh Phong, hắn liền thay đổi: "Đương nhiên, nếu cậu không có thời gian, thì thôi vậy."

Không phải Thiệu Đường không có thời gian, mà là Yến Minh Phong không có thời gian.

Hôm nay hắn muốn đi gặp Quý Viên, để Thiệu Đường một mình ra cửa hắn không yên tâm.

Nhưng bỗng mắt Thiệu Đường sáng bừng, "Tất nhiên là tôi có thời gian rồi, tôi tới đây lâu như vậy, còn chưa cẩn thận ra ngoài đi dạo đâu."

Yến Minh Phong nhíu mi, "Ta hôm nay muốn ——"

"Em biết." Thiệu Đường cười ha hả nói: "Anh muốn đi gặp Quý đại nhân."

Mỗi đêm Yến Minh Phong đều sẽ nói cậu nghe về hành trình ngày mai của mình, cho nên Thiệu Đường tất nhiên là rõ ràng hành trình hắn hôm nay.

"Em có thể tự mình ra cửa." Thiệu Đường quơ quơ cánh tay hắn, làm nũng nói: "Em ở trong phủ nhàm chán lắm, anh bảo Ám Nhất đi theo em là được rồi mà, sẽ không có chuyện gì."


Yến Minh Phong vẫn không yên tâm, nhưng không chịu nổi Thiệu Đường quấn lấy hắn, cuối cùng vẫn là phải đồng ý, tiền đề là Thiệu Đường cần phải mang theo mười ám vệ, Ám Nhất cần phải đi theo.

—©—

"Bạn trai cậu thật là đáng sợ."

Trên đường đi, Hứa Tiêu yên lặng nhìn thoáng qua đằng sau, một nam tử hắc y trầm mặc ôm kiếm đi theo sau bọn họ.

Hắn chà chà cánh tay, vẻ mặt chịu không nổi, "Tính chiếm hữu này cậu chịu được à?"

Thiệu Đường không sao cả nhún vai, "Này có gì mà không chịu được."

Có thể người ngoài nhìn vào sẽ thấy, Yến Minh Phong quá kiểm soát cậu, nhưng bình thường chỉ cần cậu năn nỉ một chút thôi là Yến Minh Phong sẽ đồng ý hết.

Huống chi cậu hiểu sự bất an của hắn, cũng nguyện ý mặc hắn khống chế.

Bọn họ ở trong thế giới của bọn họ, người khác sao có thể hiểu được?

Hứa Tiêu thấy vậy cũng không hề nhiều lời, hạ giọng nói: "Ăn ngay nói thật, Tiểu Đường, tôi muốn đến thanh lâu."

Thiệu Đường trừng hắn, "Cậu muốn hại chết tôi?"

Hứa Tiêu xoa xoa tay, mắt toả ra ánh sáng: "Nghe nói hoa khôi nhạc vũ lâu thiên hạ có một không hai, tôi chỉ là muốn đi tham quan chút."

Từ nhỏ hắn đã trà trộn vào giới giải trí, gặp qua tuấn nam mỹ nhân đâu chỉ muôn vàn, nhưng tư dung khí chất toàn là thượng đẳng, mỹ nữ tuyệt thế thuần mỹ hắn chưa từng thấy được mấy người, hoa khôi này thanh danh lớn như vậy, nhất định là đại mỹ nữ khuynh quốc khuynh thành.

Tuy rằng hắn thích nam, nhưng cũng không gây trở ngại hắn thưởng thức mỹ nữ.

Thiệu Đường bị hắn nói cũng có chút động tâm, cậu trộm nhìn thoáng qua đằng sau, nhỏ giọng hỏi: "Vị kia thì làm sao bây giờ?"

Hứa Tiêu không để bụng nói: "Cứ để y theo, chính là muốn để y nhìn thấy, mặc dù chúng ta đi thanh lâu, nhưng chúng ta không làm gì cả."

Thiệu Đường gật gật đầu: "Nếu như bị Minh Phong phát hiện, tôi sẽ nói cậu không lôi kéo tôi đi."


Hứa Tiêu: "......"

Hắn trợn trắng mắt: "Biết rồi, mau đi thôi đại thiếu gia của tôi ơi."

Hai người lén lút đi nhạc vũ lâu.

Ám Nhất đi theo sau thấy hướng đi của bọn họ, y cau mày, nhưng không ngăn cản hai người, trầm mặc ôm kiếm đi theo sau bọn họ.

Hôm nay là ngày hoa khôi nhạc vũ lâu mỗi tháng xuất hiện một lần, trời còn chưa tối, trong lâu đã có không ít người, Thiệu Đường đi theo sau Hứa Tiêu, xem hắn thuần thục tiếp đón tú bà, thuần thục một vị trí ngồi xuống.

Thiệu Đường mặt không biểu tình hỏi: "Sao cậu thuần thục như vậy?"

Không phải mọi người đều là lần đầu tới sao?

Hứa Tiêu ánh mắt mơ hồ, vẻ mặt chột dạ nói: "Lúc tôi ở phủ thế tử, đã từng theo thế tử đến một lần, nhưng lần đó hoa khôi không ra, cho nên hôm nay mới muốn tới xem."

Thiệu Đường: "...... Lục ca mà biết nhất định sẽ không bỏ qua cho cậu."

"Ai nha," Hứa Tiêu túm cậu đến ngồi cạnh mình: "Bây giờ chúng ta đều ở cổ đại, Lục Tu sẽ không biết."

Hai người gọi một ít trái cây, xin miễn nữ tử muốn tới hầu hạ, sau đó cắn hạt dưa chờ hoa khôi xuất hiện.

Ám Nhất thấy vậy, tạm thời áp xuống tâm tư sắp sửa hội báo, an tĩnh ẩn ở nơi tối tăm.

Ở lầu hai cách bọn họ không xa, Quý Viên có chút lo lắng hỏi: "Điện hạ, liệu có phải việc này có chút mạo hiểm không? Nếu ngài xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì ——"

Yến Minh Phong cười nhẹ một tiếng: "Có vẻ Quý đại nhân nghĩ sai mục đích lần hành sự này của chúng ta rồi." Hắn không chút để ý nói: "Người bị thương sẽ là ngươi, không phải ta."

Quý Viên sửng sốt: "Ta?"

Từ khi y biết điện hạ cố tình để lộ hành tung cho Thái tử, y vẫn luôn nghĩ điện hạ muốn lấy thân phạm hiểm, cho nên từ khi ra cửa đến bây giờ trong lòng đều rất thấp thỏm, sợ kế hoạch của điện hạ xuất hiện sai lầm đến nỗi điện hạ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nhưng điện hạ lại nói người bị thương sẽ là y?


Yến Minh Phong lại chưa giải thích nhiều, ánh mắt hắn nhìn về phía ngoài cửa sổ, tầm mắt đảo qua người dưới lầu, không thấy được người hắn muốn nhìn, hắn lại thu hồi tầm mắt.

Trước kia lúc không thấy được Thiệu Đường, hắn tự mình lăn lộn thế nào cũng được, nhưng hiện tại người yêu đang ở bên cạnh, hắn tất nhiên là sẽ không lại lấy sinh mạng mình ra mạo hiểm, cho nên mục đích hôm nay chủ yếu là muốn cho vị ca ca tốt kia của hắn làm Quý Viên bị thương.

—— ám sát mệnh quan triều đình chính là trọng tội.

Hắn nâng mí mắt, thanh âm hơi lạnh: "Quý đại nhân không muốn?"

Quý Viên nói: "Nếu có thể khiến gã ta bị trừng phạt, dù có phải trả giá bao nhiêu ta cũng nguyện ý."

Yến Minh Phong biểu tình lười biếng nửa nằm trên giường, "Quý đại nhân yên tâm, ngươi sẽ không bị ảnh hưởng tới tính mạng, chỉ bị thương chút da thịt ngoài thôi."

Giữ lại vị đại nhân này còn hữu dụng, hắn sẽ không để y chết sớm như vậy.

Từ khi Thiệu Đường đi vào thế giới hắn, hắn gần như vội vàng muốn dọn sạch chướng ngại trước mặt, mặc kệ là Thái Tử vẫn đang ngồi ở ngôi vị hoàng đế ban kia, hắn đều sẽ dọn sạch hết. Vì tốc độ nhanh hơn, hắn không hề cẩn thận thận trọng từng bước, mà bắt đầu bộc lộ mũi nhọn, bức cho vị Thái Tử điện hạ kia không thể không xuống tay với hắn.

Cho nên hắn cố ý để lộ hành tung hôm nay của mình, còn hẹn địa điểm gặp mặt Quý Viên là ở nhạc vũ lâu —— dưới phạm vi thế lực của Thái Tử, cơ hồ là tự mình chui đầu vào lưới, cơ hội tốt như vậy gã sẽ không thể bỏ qua.

Sự thật cũng xác thật như hắn nghĩ, sau khi hoa khôi xuất hiện, nhạc vũ lâu xuất hiện rối loạn, một đám hắc y nhân từ trên trời giáng xuống, tiếng thét chói tai liên tiếp vang lên trong đám người, ngón tay Yến Minh Phong nhẹ nhàng gõ mặt bàn, rũ mắt chờ sát thủ đến.

Trong miệng Hứa Tiêu còn ngậm điểm tâm, ngơ ngác nhìn hắc y nhân đang xông thẳng tới, hắn sợ tới mức mở to miệng, điểm tâm rớt đầy đất.

Một thanh kiếm mang theo ý lạnh sượt qua, Hứa Tiêu hậu tri hậu giác bắt đầu thét chói tai: "A a a a Tiểu Đường —— là kiếm thật! Có người muốn giết ta a a a ——"

Ám Nhất quay đầu nhìn hắn một cái, ngữ khí dồn dập nói: "Lui ra phía sau!"

Thiệu Đường một tay kéo hắn trốn xuống bàn, che miệng hắn lại, "Nhỏ giọng chút."

Hứa Tiêu kinh hồn nắm chặt quần áo cậu, sợ tới mức thanh âm cũng đang run rẩy: "Là, là tới giết chúng ta sao?"

Thiệu Đường lắc lắc đầu: "Không biết, nhưng cũng có khả năng là hướng về phía chúng ta."

Lúc này cậu lúc này có chút hối hận, gần đây chuyện Thái Tử với Minh Phong tranh đấu trên triều đình đã rõ như ban ngày, cậu vào ở phủ Nhị hoàng tử lâu như vậy, người sáng suốt đều nhìn ra được cậu đã là người của Nhị hoàng tử, đảng Thái Tử sẽ nhân cơ hội xuống tay với cậu, nhưng cậu cố tình ra khỏi phủ ngay lúc này.

—— cũng là cậu xem nhẹ, nơi này không phải hiện đại, mà là xã hội phong kiến coi mạng người như cỏ rác.

Một lưỡi kiếm sượt qua hai người, tuy rằng Ám Nhất đã kịp thời đẩy ra, nhưng Thiệu Đường cũng nhìn ra được người tới vây công ngày càng nhiều, mặc dù mười người ẩn nấp đều đã đi ra, nhưng chuyện bọn bọ bị bắt được cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn.

Thiệu Đường nắm chặt tay Hứa Tiêu, hạ giọng nói: "Chúng ta cẩn thận một chút trốn ra ngoài."


Hứa Tiêu khẩn trương gật đầu.

Bên ngoài truyền đến thanh âm đánh nhau, lại không phải hướng về phía bọn họ mà tới, Quý Viên nghi hoặc hỏi: "Người tới không phải người của Thái Tử sao?"

Giữa mày Yến Minh Phong nhảy dựng, trong lòng đột nhiên có loại dự cảm không tốt, hắn đột nhiên đứng lên, trực tiếp mở to cửa phòng, sau đó hắn thấy được một màn khiến hắn cả đời khó quên, cũng là cơn ác mộng sau này khiến hắn giữa đêm bừng tỉnh.

—— Thiệu Đường bị một mũi tên xuyên tim.

Thời gian kéo về ba phút trước.

Thiệu Đường thật cẩn thận lôi kéo Hứa Tiêu bò ra bên ngoài, hai người được ba ám vệ che chở cẩn thận đi ra ngoài, cung tiễn thủ trên nóc nhà nhắm mũi tên về phía hai người, mũi tên phát ra ánh sáng lạnh.

Địa vị của Thiệu Đường trong lòng Nhị hoàng tử tất cả ám vệ đều biết, cho nên ba ám vệ hộ tống cơ hồ tất cả đều vây quanh người Thiệu Đường, bảo vệ cậu không một kẽ hở, khó tránh khỏi xem nhẹ Hứa Tiêu ở bên cạnh.

Nhưng lực chú ý của Thiệu Đường vẫn luôn đặt trên người hắn, cho nên khi nhìn thấy mũi tên đang phóng tới cậu cũng không kịp nghĩ nhiều, xoay người chắn một tên này cho hắn.

Thanh âm mũi tên đâm vào thân thể vang vọng bên tai, máu bắn lên mặt, Hứa Tiêu ngốc ngốc nhìn Thiệu Đường ngã xuống.

"Tiểu Đường ——"

Người nhạc vũ lâu vĩnh viễn cũng quên không được ngày này.

Nhị hoàng tử tựa như ác quỷ đến từ địa ngục, trước khi Tiết thần y tới, hắn ôm vị tam thiếu gia Giang gia kia, từng bước từng bước huyết tẩy toàn bộ nhạc vũ lâu.

—©—

Phủ Nhị hoàng tử.

"Tiểu Đường à huhu, Tiểu Đường, oa ——"

Hứa Tiêu ôm thân thể Thiệu Đường không buông tay, khóc nước mắt nước mũi tèm nhem, Yến Minh Phong ngồi quỳ ở bên cạnh, hắn không phát ra bất kì thanh âm nào, biểu tình cũng ẩn ở nơi tối tăm nhìn không rõ, nhưng tay đang rũ bên cạnh hắn lại không khống chế được mà run rẩy.

Mũi tên đối diện tim Thiệu Đường, dù Tiết thần y có lợi hại cũng không thể xoay chuyển trời đất, chỉ có thể trơ mắt nhìn sinh mệnh cậu nhanh chóng xói mòn.

Mọi người trầm mặc đứng ngoài cửa, Nam Trúc không đành lòng nhìn chủ tử mình thương tâm, hắn như nhớ tới cái gì, ở một bên nhỏ giọng nói: "Chủ tử, tiểu thiếu gia cũng không phải người thế giới này......"

—©—


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui