Vương Nhất Bác cùng Tiêu Chiến đến công ty, trên xe anh vẫn mãi chăm chú nhìn đóng tài liệu lật qua lật lại xem xét, hoàn toàn không lên tiếng dù chỉ một câu. Vương Nhất Bác lâu lâu lại liếc nhìn anh, cậu cảm thấy khó chịu vô cùng, suốt đường đi, từ nhà cho đến công ty, anh không hề nói chuyện với cậu, anh chỉ mãi lo đến công việc mà thôi.
Cuối cùng, Vương Nhất Bác không chịu được liền ngừng xe lại bên lề, dĩ nhiên như vậy liền làm anh rời mắt ngay quay sang hỏi cậu.
" Nhất Bác ! Sao em lại dừng xe, có chuyện gì sao?"
Từ bao lâu, khoảng cách giữa anh và cậu chẳng còn phức tạp như trước nữa, thay vào đó tựa hồ như anh em trong nhà, Vương Nhất Bác vì vậy cũng ngoan ngoãn hơn, không còn khó chịu như lúc trước nữa, nhưng chỉ với một mình Tiêu Chiến mà thôi.
Tiêu Chiến cũng vì thế mà nhẹ nhõm đi phần nào, anh không còn lo lắng về cậu Vương thiếu gia ác ma khó chiều như lời đồn nữa, anh cũng vui vẻ cởi mở hơi rất nhiều, cứ thế mà mối quan hệ cả hai dần trở nên rất tốt.
Chỉ duy nhất có một điều thay đổi đó là, Tiêu Chiến cứ mãi vùi đầu vào công việc, chẳng mấy khi thoải mái như trước nữa, bởi thế làm Nhất Bác có chút gì đó ngột ngạt không quen.
" Anh không thể bỏ đóng tài liệu đó ra một giây phút nào sao? Ở nhà hay công ty đã đành, trên xe anh cũng chuyên tâm vào như vậy?"
Vương Nhất Bác vừa nói, vừa mặt mày nhăn nhó đến khó coi, trước kia cậu luôn là người chọc ghẹo anh, dụ dỗ anh để anh hôn mình, mà hiện tại đã lâu lắm rồi cậu cũng chẳng còn cơ hội đó, cậu cảm thấy dường như anh không muốn cho cậu đến gần như trước nữa.
" Thiếu gia của tôi ơi, công việc chính là công việc, anh chỉ cảm thấy ngồi trên xe cũng mất một đoạn đường tới công ty, cho nên anh mới vận dụng thời gian, thay vào đó mọi chuyện sẽ nhẹ nhàng đi không ít, không phải vậy là quá tốt hay sao?"
Tiêu Chiến nghe cậu nói, trong lòng cũng không nghĩ gì nhiều, anh nghĩ thời gian rảnh rỗi để xem xét đóng tài liệu ở công tử là quá hợp lý, như vậy sẽ đỡ phải tốn thời gian cùng làm một lúc, vậy mà Vương thiếu gia này là khó ở như vậy, còn trách móc anh cho được.
" Vậy sao anh không giành thời gian rảnh đó để nói chuyện với em, thay vào việc xem xét tài liệu chứ?"
Vương thiếu gia nào đó, lại tỏ vẻ không hài lòng với lời giải thích của anh, liền giận giận dỗi dỗi khoanh tay xoay mặt sáng chỗ khác.
Tiêu Chiến ngốc...Tiêu Chiến đáng ghét...tại sao không hiểu nỗi lòng của cậu cơ chứ ! Tức chết Tiểu Bảo rồi.
" Haha... Vương Nhất Bác em là đang giận dỗi anh đó sao? Không ngờ Vương thiếu gia có lúc giận cũng đáng yêu như vậy ! Cười chết anh rồi...haha "
Tiêu Chiến nhìn thấy miệng Nhất Bác chu chu giận dỗi, quả nhiên đáng yêu vô cùng, anh nói thật anh ở nhà họ Vương đã nhiều năm rồi, thời gian tiếp cận cậu cũng gọi là dài đăng đẳng, nhưng anh chưa từng thấy cậu bày ra dáng vẻ thập phần đáng yêu như thế này, nếu ai nhìn thấy chắc chắn sẽ nhìn cậu với con mắt khác, họ sẽ cười ha hả cho mà xem.
Tiêu Chiến nghĩ nghĩ gì đó, liền không ngần ngại móc chiếc điện thoại từ trong túi quần ra, anh chọn vào biểu tượng camera rồi tìm góc hợp nhất, sao đó chụp lại dáng vẻ hiện tại của Vương Nhất Bác, sao đó thành công lưu vào bộ sưu tập ảnh.
Vương Nhất Bác thấy hành động của anh liền tức muốn bóc khói, cậu trước giờ là người lạnh lùng, nếu để người khác nhìn thấy, cậu không biết chui lỗ nào mà chốn đây.
" Tiêu Chiến ! Anh mau xoá ngay "
Vương Nhất Bác đưa tay định chụp lấy chiếc điện thoại từ anh, nhưng Tiêu Chiến dường như biết rõ ý đồ của cậu, liền nhanh chóng giấu ở một góc, làm cho cậu còn thêm tức.
" Không xoá. Đáng yêu như vậy phải lưu lại chứ ! Phải không Vương Điềm Điềm "
Tiêu Chiến trên môi vẫn nở nụ cười, anh cũng có ngày chọc ghẹo được Vương Nhất Bác rồi, ai bảo cậu cứ trêu anh.
" Nếu anh không xoá, em liền bỏ anh tại đây, cho anh đi bộ đến công ty luôn "
Gan anh ngày một lớn rồi, còn dám chọc ghẹo cậu cơ đấy ! Có phải em chiều anh quá nên anh hư đúng không?
" Em dám?"
Tiêu Chiến nghe cậu nói sẽ không chở anh đi nữa liền xù lông, nhe răng thỏ cảnh cáu.
Hừ ! Vương ác ma quả là Vương ác ma, ích kỷ, hẹp hòi đến như vậy. Vậy mà có người hứa sẽ đưa anh đi học, rồi sau này sẽ đưa anh đi làm, hoá ra toàn là ngụy biện. Tiêu thỏ thỏ khoanh tay phồng má giận dỗi.
Mọi hành động đều thu vào mắt Vương Nhất Bác, đáng lẽ cậu là người giận anh mới đúng, đến cuối cùng lại bị ảnh giận ngược lại, thật hết nói nổi. Nhưng Vương Nhất Bác lại không từ bỏ ý định hù doạ, nhất quyết dạy anh một bài học, cho hôm nay dám trêu chọc cậu.
" Anh xuống xe đi, em không chở anh nữa "
" Hừ ! Không chở thì thôi, tôi không cần "
Vậy là Tiêu thỏ ôm bụng tức mà mở cửa xe đi xuống, lòng vẫn điên cuồng gào thét trách móc Nhất Bác.
Hừ ! Chụp có một tấm ảnh, mà lại bắt anh phải đi bộ đến công ty, đúng là ác ma. Nếu vậy, anh sẽ đem tấm ảnh này cho mọi người thấy, cho họ cười chết cậu luôn, hứ hứ.
Tiêu Chiến cứ thế mà đi rất nhanh, cũng không thèm quan tâm đến cậu nữa. Vương Nhất Bác trong lòng cười cười, anh vậy mà giận thật rồi, đến đi cũng không thèm nhìn cậu một cái.
Cậu cho xem chầm chạm chạy theo, sau đó lú đầu ra tiếp tục nói lớn cho anh dù nghe.
" Em nói này, anh thật sự không sợ người khác bắt cóc anh hay sao mà dám đi bộ một mình. Em còn nghe nói, khu vực ở đây an ninh rất tệ, trộm cướp hoành hành, thậm chí còn cướp sắc nữa đó, Tiêu Chiến của em nhan sắc là một mỹ nhân động lòng người như thế, nếu lỡ như..."
" Em im miệng "
Tiêu Chiến nghe rất rõ lời cậu nói, chân đi nhanh liền bổng nhiên ngừng lại, anh chính là không rét mà run, dĩ nhiên anh là người dễ dụ dỗ, cứ thế lời nói của cậu anh đều tin, khoé mắt cũng vì thế cay xè.
" Sao hả? Anh còn dám đi một mình nữa không?"
Tiêu Chiến cảm thấy mắt mình ươn ướt, đầu quay tới quay lui xem xét xung quanh, quả thật đoạn đường này có chút vắng, lại ít người qua lại, sau đó liền nhanh chóng dùng tay gõ cửa xe, ý muốn cậu chở đi cùng, anh sợ lắm rồi.
Vương Nhất Bác thấy vậy liền nhếch mép, sau đó dừng xe lại cho anh vào, kế hoạch dụ dỗ thỏ ngốc cứ thế mà thành công.
" Tiêu mỹ nhân, anh cũng biết sợ rồi sao?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...