Tôi Vẫn Nhớ Anh Như Lúc Ban Đầu

Nhà Hứa Thanh Tranh ở Bách Châu có một mảnh vườn cũ, là ba cô năm trước để lại, nghe nói chủ nhân ban đầu bị phá sản, khi ấy đúng lúc trong tay ba cô có một món tiền không làm gì liền quăng vào đó. Bởi mảnh vườn tương đối cũ, cho nên còn phải bỏ tiền ra thuê mướn người tu sửa lại. Sau khi tu sửa xong, đồng chí Hứa dùng để tiếp đãi bạn bè, rất xa hoa lãng phí.

Hai hôm nay Thanh Tranh luôn xem tư liệu, video về Côn khúc, cho nên cô lờ mờ đoán được ý nghĩ của chú hai: "Chú hai muốn làm một vỡ Côn khúc Lâm Viên Thực Cảnh à?"

"Trẻ nhỏ dễ dạy." Đạo diễn Hứa chẳng keo kiệt tiếc lời khen ngợi cháu gái, "Vườn ở Bách Châu không thiếu, nhưng đa số đều là của nhà nước, muốn dùng thì phải xin giấy tờ thủ tục rườm rà, làm xong còn chưa chắc đã được phê duyệt. Vườn nhà tư nhân cũng rất khó mướn, bởi vì từ bài biện bố trí cho tới tập diễn, tiêu tốn không ít thời gian. Đúng lúc, nhà cháu có, Tranh Tranh cháu xem xem, cháu và Côn khúc có phải rất có duyên không? Côn khúc này, trước đây những người tri thức thường tập diễn ở giữa lâm viên thuyền hoa nhà mình, thậm chí có người còn dạy tại nhà, chuyên môn dàn dựng những kịch vở bọn họ thích nghe, diễn ở trong vườn nhà bọn họ. Cho nên bản Lâm Viên thực ra trên ý nghĩa của Côn Khúc là phục cổ và quy hồi."

Thanh Tranh chặt đứt duyên phận cố mà kéo dài của chú hai: "Chú hai, chú muốn mượn vườn, cháu sẽ giúp chú nói với ba, không thành vấn đề."

"Được, tốt, cháu biết ba của cháu, xưa nay vẫn luôn không cùng đường với chú. Nếu chú mở miệng nói với anh ấy, chắc chắn anh ấy không cam tâm tình nguyện cho mượn, còn mỉa mai chú vài câu, cho nên..."


Con cả Hứa gia, cũng là ba của Thanh Tranh năm đó khăng khăng cố chấp làm theo ý mình, rời khỏi nhà đi ngược lại với gia đình mấy đời kế thừa làm công tác văn nghệ, đòi xuống biển kinh doanh buôn bán, người trong nhà đối với việc ông bỏ văn theo con đường thương trường hết sức phản đối, khịt mũi khinh thường. Sau này sự nghiệp của ông anh cả nhà họ Hứa thành công, cũng không ít lần chế giễu ngược trở lại bọn họ văn nhân tri thức mà nghèo túng. Tóm lại, hai bên thoại bất đầu cơ bán cú đa ❨Nói chuyện với người không hợp thì nửa câu đã là nhiều lắm rồi).

Vẻ mặt Thanh Tranh kiểu "thấy nhiều nên không thấy có gì hiếm lạ", dễ lí giải được: "Chú hai, vậy chú dự định làm bộ kịch nào?"

"Cụ thể thì chú chưa nghĩ xong, chỉ muốn chọn một hai màn kịch xưa truyền lại, cho diễn viên đến thực cảnh(cảnh thật) đi diễn. Người xem không được phép nhiều, cần phải đảm bảo người xem có thể chuyển đổi chổ ngồi và thưởng thức theo cảnh diễn của diễn viên, theo đường lối cao cấp, nhỏ mà tỉ mĩ tinh tế. Trước mắt chú khá thích ⟪Ngọc Trâm Ký⟫.

Sauđó trên bàn ăn, chú hai cũng báo cáo một tiếng chuyện vườn tược cho bà cụ Hứa, cuối cùng còn có phần hà hước tổng kết một câu: "Đây được xem là Tranh Tranh nhà ta mang tiền tiến tổ."

Mang tiền tiến tổ làm Tiểu Cân Ban? Thanh Tranh cạn lời.

Bà cụ cười ha ha nhắc thêm một câu: "Đó là của hồi môn thằng cả cho Tranh Tranh."

Cho nên, đây là cháu mang của hồi môn tiến tổ? Thanh Tranh nghĩ như vậy, khắp đầu đầy vạch đen.

Sau khi ⟪Tây Lâu Ký⟫ kết thúc, Tô Phách lại tham gia hai màn giao lưu diễn xuất trong đoàn, nắm chắc lịch tập diễn ⟪Ngọc Trâm Ký⟫ sắp bắt đầu bận rộn. Bởi vì vẫn như cũ là đạo diễn Hứa Lâm tới làm, giảm lược bớt đi rất nhiều việc làm ở giai đoạn đầu. Trước khi bắt đầu lịch tập diễn, trong đoàn dự định để thầy hướng dẫn nghệ sĩ cho các diễn viên trẻ tuổi tập diễn ma sát trước với kịch.

Nghĩ tới đạo diễn Hứa, anh lại không kìm nổi mình nhớ tới Hứa Thanh Tranh.


Hứa Thanh Tranh...

Anh ngồi trước bàn ăn ăn điểm tâm sáng, suy nghĩ hồi lâu.

Ngày ấy HứaTranh Tranh tới đoàn kịch Bách Châu, thời tiết rất đẹp, ánh nắng ban mai tươi đẹp, mây nhạt gió nhẹ.

Cô đứng trước cổng lớn đoàn kịch, ngước mắt nhìn vào một tòa trung tâm hoa viên, bên trong đình đài lầu các, rất là yên lặng tĩnh mịch.

Trùng hợp là, cô bước vào người đầu tiên cô nhìn thấy lại là Đồng An Chi, Thanh Tranh đã nhắc trước trên wechat với cô về việc mình muốn tới thực tập, người sau vừa nhìn thấy cô liền vui mừng ồm chầm lấy.

"Cô tới sớm vậy, chú cô còn chưa tới đâu."


"Làm công cho người ta, đương nhiên không thể tới muộn hơn ông chủ." Thanh Tranh đưa hoa quả trên tay cho Đồng An Chi, "Trước khi hát kịch có thể ăn được không?"

"Đừng ăn no quá thì được, cô để tâm quá rồi bảo bối."

Sau khi hai cô gái chắn trước cửa ra vào nói chuyện lúc lâu, có người lên tiếng: "Xin nhường đường một chút."

Giọng nói sau lưng vừa truyền tới cô đã nhận ra ngay, bởi quá dễ nhận biết, cô quay người lại, trông thấy bóng Tô Phách đứng đấy, phác họa một tầng đường viền màu vàng kim.

~Hết chương 11~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui