Edit: Ngũ Ngũ
Reloader: Tiểu Bạch
Trong tận cùng thành ghế sô pha, vị trí sát vách tường, nơi đó có một cái kẹp tóc màu xanh da trời.
Kỷ Thiều liếm liếm môi, dùng động tác này để che giấu sự khiếp sợ của mình.
Trần Ngọc đem kẹp tóc để ở chỗ đó lúc nào vậy?
Hắn thầm than vài tiếng, lại đi niết ngón tay, Trần Ngọc không có chút phản ứng nào, Kỷ Thiều cảm giác như chính mình nên tới giờ uống thuốc rồi.
Thiếu niên nói, “Cô gái kia đã đi rồi.”
Đi rồi hả? Kỷ Thiều kinh ngạc.
Thế sao nhờ vả người ta mà lại biến mất? Hắn dù gì cũng bỏ mấy tiếng đồng hồ ngồi xe tới đây.
Thiếu niên hạ tầm mắt, “Sao cậu không nghi ngờ tôi?”
Kỷ Thiều quay đầu nhìn thiếu niên, y vẫn luôn ở bên cạnh hắn, không có khả năng.
Chẳng lẽ là Trần Ngọc bởi vì nhìn thấy một nhà hài hòa của Liễu Đông Tường, nhận ra người quỷ không chung đường, hiện tại không giống như xưa, không muốn chịu ngược đãi hơn nữa, nên thương tâm đi rồi hả?
Kỷ Thiều lén nhìn qua Liễu Đông Tường, chứng kiến đồ vật người yêu đã chết nhiều năm từng dùng qua, đoán chừng chỉ có kinh hãi.
Bầu không khí trên bàn đông lại.
Liễu Đông Tường đè lên mặt bàn, hốc mắt trừng thật lớn, hai tay run rẩy.
Liễu Thần nói, “ Mẹ, cái kẹp tóc kia là của mẹ hả?”
Hắn nhìn cha của mình, chỉ là một cái kẹp tóc mà thôi, biểu cảm lại giống như thấy quỷ không bằng.
Vương Phương lắc đầu, “Không phải của mẹ.”
Cái kẹp tóc đó nhìn có chút cổ xưa, tối thiểu cũng là kiểu dáng của mười hai mươi năm trước, bà buổi sáng trước khi đi ra ngoài còn cầm chổi lông gà quét qua, không có thấy kẹp tóc như vậy.
Nghĩ đến đây, Vương Phương lập tức nhìn Kỷ Thiều.
Hôm nay tới trong nhà cũng chỉ có đứa nhỏ này.
Kỷ Thiều sờ sờ cái mũi, hắn dứt khoát nói, “Là của cháu.”
Tiếng ghế ma sát với sàn gạch vang lên.
“Cậu nói cái gì? “Liễu Đông Tường nhìn chằm chằm vào Kỷ Thiều, ngừng một chút, “Đó là của cậu sao?”
Kỷ Thiều gật đầu, “Đúng vậy ạ.”
Hắn đi qua cầm lấy kẹp tóc, “Đây là cháu nhặt được trên đường.”
Cơ hồ là Kỷ Thiều vừa nói xong, Liễu Đông Tường liền hỏi, “Nhặt được chỗ nào?”
Giọng ông ta rất lớn, ai cũng nhìn ra có điều gì đó không đúng.
Vương Phương cảm thấy chồng của mình cũng phản ứng thái quá rồi, “Lão Liễu, ông đừng dọa đến đứa nhỏ.”
Thấy Liễu Đông Tường còn nhìn mình chằm chằm, Kỷ Thiều tiếp tục nói bừa, “Bên ngoài một siêu thị.”
Liễu Đông Tường không nói gì nữa, thần sắc trên mặt khủng bố.
Phát giác được có vấn đề, Vương Phương cũng đứng lên, “Lão Liễu, ông làm sao vậy?”
Liễu Thần buông đôi đũa cầm trong tay xuống, cái này cmn là xảy ra chuyện gì, chẳng phải chỉ là một cái kẹp tóc cũ thôi sao?
Hắn có chút hoài nghi, có phải là cha mình ở bên ngoài có một tiểu tình nhân hay không?
Cái kẹp tóc kia là của cô ta?
Liễu Thần lại bác bỏ suy nghĩ của mình, không nói đến kiểu dáng kẹp tóc và niên đại của nó chỉ những cô giá nông thôn mới dùng, coi như là bao dưỡng tiểu tình nhân, lo lắng bị phát hiện, cũng không cần thiết phải phản ứng lớn đến như vậy.
Không phải là bối rối, mà là sợ hãi.
Kỷ Thiều liếc mắt qua Liễu Thần, “Chú, dì, vậy con xin phép đi trước.”
Hắn vừa xoay người, bả vai đã bị Liễu Đông Tường nắm chặt, “Đứng lại!”
Kỷ Thiều quay đầu, ngoài cười nhưng trong lòng không cười, “Chú, chú đây là có ý gì?”
Cmn! Liễu Thần tiến lên, “Cha, cha giữ Kỷ Thiều làm gì?”
Bất ngờ không kịp chuẩn bị, Kỷ Thiều đột nhiên bị Liễu Đông Tường xô ngã.
Hắn không có tiếp xúc với nền gạch, được thiếu niên ở phía sau đỡ lấy.
Bên tai là âm thanh của thiếu niên, “Thanh toán xong rồi.”
Kỷ Thiều đứng vững người lại, Liễu Thần tranh thủ thời gian kéo hắn, “Cậu đi mau.”
Cha của hắn điên rồi.
Một lần nữa bị chặn lại, Liễu Đông Tường hô hấp dồn dập, “Đưa kẹp tóc cho ta!”
Vương Phương bị một màn đột nhiên phát sinh trước mắt làm cho mơ hồ, bà nghiêm mặt tiến lên, “Liễu Đông Tường, ông nói thật với tôi, cái kẹp tóc này có phải là của người yêu của ông không?”
Bằng không thì sao lại làm khó dễ với một đứa nhỏ như vậy.
Liễu Đông Tường ai cũng không nhìn, chỉ nhìn kẹp tóc trong tay của Kỷ Thiều, “Đưa cho ta!”
Đồ vật của một người đã chết từng dùng qua, Kỷ Thiều thấy không sao cả, hắn ném kẹp tóc qua, “Cầm đi.”
Liễu Đông Tường bắt được kẹp tóc, cả người gần như sụp đổ.
Là của cô ấy, không có khả năng nhìn lầm, đây chính là ông năm đó dùng tiền lương đầu tiên mua tặng cho cô ấy.
Cô trở về rồi.
Liễu Đông Tường thì thào, “Trở về rồi…”
Nhìn bộ dáng thần trí không rõ của ông, Liễu Thần đột nhiên rùng mình một cái, “Cha, ai trở về?”
Liễu Đông Tường giống như phát điên, ở mỗi phòng đều chạy vô một lần, còn không ngừng nói cái gì đó.
Sau khi chạy xong, Liễu Đông Tường phảng phất như là chịu đả kích cực lớn, ai nói cũng không nghe, trực tiếp nhốt mình vào trong phòng, khóa trái cửa.
Loại hành vi kỳ quái này của ông làm cho Vương Phương và Liễu Thần đều bị dọa sợ.
Kỷ Thiều cau mày, chỉ bởi vì một ý niệm, hắn động lòng trắc ẩn, đi quản việc này.
Sau này không thể bị dắt mũi như vậy nữa.
Lần này còn tốt, Trần Ngọc hết lòng tuân thủ lời hứa, nhìn một cái rồi đi.
Vạn nhất Trần Ngọc hận Liễu Đông Tường đã có gia đình mới, không chịu đi, muốn hại gia đình Vương Phương, hoặc là quấn quýt lấy Liễu Đông Tường, sự tình còn không biết ồn ào đến bao nhiêu nữa.
Kỷ Thiều mím môi, hắn từ trước cho tới giờ đều không phải là loại người thích lo chuyện bao đồng, tại sao lại bị Trần Ngọc cầu xin một lần đã đáp ứng?
Khi đó hắn như là xuất phát từ bản năng.
Kỷ Thiều vuốt lại mái tóc, có thể là bị quỷ ám.
Nhìn sắc mặt của Liễu Đông Tường là biết, kiểu như có tật giật mình, sợ hãi cực độ, hay là năm đó sau khi Trần Ngọc chết, Liễu Đông Tường đã làm gì có lỗi với cô ta?
Kỷ Thiều co rút khóe miệng, như thế nào lại giống như muốn xen vào chuyện của người khác nữa rồi.
Hắn từ lúc nào thì có tinh thần trượng nghĩa như vậy ta?
Liễu Thần đỏ mặt, “Kỷ Thiều, thật ngại quá, cha tôi bình thường không phải như vậy, hôm nay không biết là bị làm sao.”
Hắn rất xấu hổ, cũng hiểu được có bao nhiêu mất mặt.
Không biết sau khi Kỷ Thiều quay về trường học, có kể với người khác hay không…
“Cái kia… Kỷ Thiều…” Liễu Thần gãi ót, “Tôi hi vọng cậu đừng đem chuyện vừa rồi…”
Kỷ Thiều ngắt lời hắn, “Yên tâm, tôi sẽ không nói lung tung.”
Liễu Thần thả lỏng một hơi, “Vậy thì tốt.”
Hắn rất tiếc nuối mà nói, “Thật ra tôi còn định giữ cậu lại một đêm, ngày mai mang cậu đi leo núi.”
Nào biết được cha của hắn trở nên khác thường.
Kỷ Thiều và Liễu Thần nói thêm vài câu, sau đó hắn đeo ba lô rời đi.
Lúc hắn xuống cầu thang, bỗng nhiên quay đầu xem xét, thấy thiếu niên cũng đi ra.
Kỷ Thiều khiêu mi, “Cậu theo tôi làm cái gì?”
Thiếu niên không đáp.
Kỷ Thiều có một dự cảm bất hảo, cảm giác kia cùng với lúc Trần Ngọc cầu hắn không có sai biệt lắm.
“Từ chỗ nào chui ra, thì trở lại chỗ đó.”
Kỷ Thiều quay đầu đi xuống dưới, hắn đi nhanh vô cùng, nhưng cho dù hắn có nhanh hơn nữa, cũng không cắt đuôi được thiếu niên ở phía sau.
“Mọe.”
Kỷ Thiều hổn hển, “Nói.”
Thiếu niên vừa định mở miệng, sắc mặt của y thay đổi, lần này chạy không thoát rồi, bị một cánh tay từ trong hư không bắt được.
Bàn tay kia tái nhợt, tay áo trắng rộng thùng thình không nhiễm một hạt bụi.
Sau đó xuất hiện một nam tử mặc áo trắng, mang theo một thân âm khí, phảng phất như đã chết được ngàn vạn năm.
Kỷ Thiều nhìn chằm chằm vào.
Lại thêm một tên.
Nam tử áo trắng một tay giữ thiếu niên, một tay sửa sang tóc dài rối tung, đối với Kỷ Thiều lộ ra một nụ cười.
Mặt quỷ vừa cười, chỉ có âm trầm.
Nhìn cách ăn mặc hình như là Bạch Vô Thường mà trong sách thường nói, trong lòng Kỷ Thiều lập tức lộp bộp vài cái, nơi này người sống duy nhất chính là hắn.
Hắn sắp chết rồi sao?
Kỷ Thiều hít sâu một hơi, vô thức lui về phía sau một bước.
“Không phải không phải.” Bạch Vô Thường dường như nhìn ra suy nghĩ trong lòng của Kỷ Thiều, gã lập tức giải thích, “Tôi chỉ là đi ngang qua.”
Đi ngang qua? Kỷ Thiều cũng không thả lỏng chút nào, “Anh không thấy kỳ quái ư, vì sao tôi có thể nhìn thấy anh?”
Bạch Vô Thường thu lại nụ cười, nhiệt độ xung quanh cũng theo đó mà hạ thấp xuống.
Sau một khắc, gã lại nở nụ cười, “Không kỳ quái.”
Lại không nói lý do gì.
Kỷ Thiều xem chừng cũng không thể hỏi gã được cái gì, hắn có cảm giác rất nhiều chuyện hắn không biết, nhưng rất nhanh sẽ biết được.
Bạch Vô Thường đột nhiên hỏi, “Cậu có bị rớt cọng tóc nào hay không?”
Kỷ Thiều, “…”
Đôi mắt của Bạch Vô Thường trông mong nhìn qua Kỷ Thiều, nói đi, cậu nói không có là được rồi.
Liếc mắt, Kỷ Thiều nói, “Không có.”
Bạch Vô Thường lập tức thả lỏng toàn thân… Làm quỷ cũng không dễ.
Người nọ nói muốn Kỷ Thiều lông tóc không tổn hao gì, bản thân Kỷ Thiều đã tỏ thái độ, gã cũng có thể báo cáo kết quả công tác được rồi.
Bạch Vô Thường quay đầu nhìn thiếu niên, trong mắt nhiều hơn ý tứ không rõ tư vị, chỉ thoáng qua, “Là cậu à.”
Kỷ Thiều nhíu mày, chẳng lẽ thiếu niên này là Hắc Vô Thường?
Thiếu niên vốn là mặt không biểu tình lại xuất hiện một tia chấn động, “Anh nhận ra tôi?”
Gã muốn che giấu, lại không có biện pháp giấu đi biến hóa vừa nãy của mình.
“Tôi nhận ra cậu…” Bạch Vô Thường phát tâm, “Ở kiếp trước.”
Thiếu niên không nói gì nữa, ngay cả Kỷ Thiều cũng thấy thất vọng, nói như không nói.
Thiếu niên ngữ khí thành khẩn, “Cầu anh nói cho tôi biết.”
Y không phải người, cũng không phải quỷ, không thể ở dương gian sinh hoạt như một người bình thường, cũng thể thể bước chân vào quỷ môn quan, y đi qua rất nhiều lần, đều bị đuổi ra ngoài.
Bạch Vô Thường chậm rãi nói, “Đợi cậu chết, chẳng phải sẽ biết sao.”
Thiếu niên nhíu mày, “Tôi đã chết rồi.”
Y nhớ rõ mình chết như thế nào, cũng biết thân thể của mình còn đang bị ngâm trong nước.
Bạch Vô Thường cũng không thèm quan tâm, “Vậy thì chờ cậu đến chỗ Đá Tam Sinh hỏi sau.”
Gã nhìn thiếu niên lần nữa, “Đá Tam Sinh thiếu mất một khối, nhưng không ảnh hưởng gì lắm.”
“Bàlão sát vách thời gian đến rồi.” Bạch Vô Thường nói với Kỷ Thiều, “Tôi đi trước tiếp bà ấy.”
Kỷ thiều biểu lộ cứng ngắc, Bạch Vô Thường mới vừa rồi là chào tạm biệt hắn.
Hắn liếc mắt nhìn thiếu niên, “Đừng có đi theo tôi nữa.”
Thiếu niên nhắm mắt theo đuôi, Kỷ Thiều mất kiên nhẫn, “Cậu rốt cuộc là có ý gì?”
“Cậu có thể đặt cho tôi một cái tên hay không?”
Kỷ Thiều kinh ngạc.
“Cha của cậu không đặt cho cậu?”
Thời điểm Trần Ngọc mang thai, có lẽ cũng biết là sinh đôi, theo lý, thì Liễu Đông Tường sẽ đặt hai cái tên.
Thiếu niên mím môi, “Không có.”
Nghĩ đến mau cắt đuôi người này, Kỷ Thiều thuận miệng hỏi, “Vậy cậu muốn lấy họ gì? Liễu?”
Thiếu niên thốt ra, “Thạch.”
Hắn khẽ giật mình, tại sao lại là Thạch? Trong nháy mắt đó, đầu óc của hắn trống rỗng.
Kỷ Thiều nghĩ nghĩ, “Thạch Sùng Nguyên.”
Thiếu niên đã tiếp nhận tên của hắn đặt, “Cảm ơn.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...