Trong nhà không có máy may, may quần áo cũng không nhanh như vậy.
Ban đêm Hoắc Cần còn cố làm đến khuya.Nhìn thấy Tô Nguyên Nguyên ngoan ngoãn nằm trên giường nhìn anh, anh cười rồi kể cho Tô Nguyên Nguyên nghe về bà nội của mình.“Bà nội của chúng ta may quần áo đẹp nhất.
Bà rất giỏi thêu thùa, đáng tiếc lúc ấy anh không học.
Bà nội vẫn luôn nói nếu trong nhà có đứa cháu gái thì tốt rồi có thể học tay nghề của bà.
Nếu bà nội biết em, chắc bà ấy sẽ rất vui.”Tô Nguyên Nguyên khi thấy đại lão may vá quần áo thì vô cùng kinh ngạc, khó có thể tưởng tượng được bộ dạng của đại lão khi cầm kim may.Ngày hôm sau chính là đêm ba mươi tết.
Bởi vì quần áo chưa làm xong, sáng sớm Hoắc Cần còn rất bận.
Dự định vào ngày mồng một tết sẽ cho Tô Nguyên Nguyên mặc quần áo mới.Tô Nguyên Nguyên tỏ vẻ rất hài lòng với việc Hoắc Cần an phận trong nhà may quần áo.Không ra khỏi cửa là tốt rồi.Chỉ cần không ra khỏi nhà thì Hoắc Cần cũng sẽ không gặp nữ chính.Bởi vì là đêm ba mươi, cho nên giữa trưa ăn rất thịnh soạn có thịt có bánh bao.
Do lúc trước vẫn luôn ăn cháo, Tô Nguyên Nguyên cứ luôn cho rằng tay nghề nấu nướng của Hoắc Cần không tốt, kết quả anh ấy làm đồ ăn rất ngon.Đại lão biết may quần áo, lại biết nấu cơm, ngược lại Tô Nguyên Nguyên cảm thấy mình làm cái gì cũng sai.“888, người cứu vớt như tôi có ý nghĩa ở đâu chứ, tôi thật sự cảm thấy tôi là con chồng trước.”“Là cái gì không quan trọng, quan trọng là… Hoàn thành nhiệm vụ.”“Con chồng trước thì làm sao hoàn thành nhiệm vụ?” Tô Nguyên Nguyên đối với việc này không tự tin.Sau khi ăn trưa xong, Tô Nguyên Nguyên đề nghị muốn đi rửa chén nhưng bị Hoắc Cần từ chối.
Anh cầm đôi tay ngắn ngủn nhỏ xíu của Tô Nguyên Nguyên nói: “Tay bé nhà chúng ta sao có thể làm việc nặng, anh muốn bé nhà ta là người được sống nhàn nhã sung sướng.”Tô Nguyên Nguyên: “…” Nếu cô là con nít thật thì dám chắc nhân vật phản diện này có thể sẽ dạy dỗ cô thành đứa con gái độc ác.Buổi chiều, Hoắc Cần tiếp tục may quần áo, Tô Nguyên Nguyên ngồi trên băng ghế nhỏ ở cửa ra vào, một tay cầm trống lắc, một tay cầm kẹo mạch nha từ từ liếm láp.
Cô lẳng lặng quan sát hoàn cảnh xung quanh.Cách đó không xa có một đám con nít đang chơi pháo.Cả dây pháo ở trong nhà được chia thành từng cái một rồi lấy chơi đốt pháo.Đối với Tô Nguyên Nguyên loại trò chơi này rất nguy hiểm chỉ nên đứng xa xa mà nhìn, nhưng mà thứ pháo đó lại làm cho những bạn nhỏ vô cùng vui vẻ.Một lát sau, khi những bạn nhỏ chơi pháo xong thì chạy chơi quanh thôn, lúc đi ngang qua cửa nhà Tô Nguyên Nguyên còn làm mặt quỷ với cô.Tô Nguyên Nguyên lẩm bẩm một tiếng, lắc lắc cái trống lắc trong tay giả bộ không nhìn thấy.Kết quả những bạn nhỏ này phát hiện trong tay cô cầm trống lắc thì đứng tại cửa ra vào không muốn rời đi.Không có người trong thôn nào chịu mua đồ chơi cho con nít.
Vì vậy cái trống lắc trong tay Tô Nguyên Nguyên đặc biệt hấp dẫn người.Nếu là lúc trước, bọn họ nhất định trực tiếp chạy tới giành lấy, thế nhưng kể từ lần trước bị đánh, bọn họ không dám nữa.Con bé này có một người anh trai đánh nhau vô cùng dữ tợn.Lần trước Mao Đản đẩy Tô Nguyên Nguyên nên lúc này có chút chột dạ.
Nhưng do còn nhỏ tuổi, dễ kích động nhất nên đã lén lén lút lút chạy đến trước mặt Tô Nguyên Nguyên.Tô Nguyên Nguyên lập tức hoảng sợ: “Cậu định làm gì, anh của tôi ở trong nhà đấy, tôi sẽ gọi anh tôi đánh cậu đấy.”Mao Đản run rẩy, nhỏ giọng nói: “Đừng đừng mà, tôi tìm cậu chơi.”Sau đó đôi mắt nhìn chằm chằm vào cái trống lắc của Tô Nguyên Nguyên.
Lại phát hiện trong tay Tô Nguyên Nguyên còn có kẹo thì lập tức nuốt nước miếng.Tô Nguyên Nguyên chớp mắt, trước mặt mấy đứa con nít thì cô không cần giả ngu nữa, dù sao những đứa trẻ khác đều rất ngốc: “Các cậu muốn chơi không?”“Muốn muốn muốn.” Mao Đản gật đầu.“Vậy sau này các cậu muốn chơi thì phải nghe lời tôi, tôi sẽ đem đồ chơi cho các cậu.
Tôi có rất nhiều món đồ chơi, còn có viên bi nè.
Tôi còn có nhiều đồ ăn nữa.”Mao Đản có chút không muốn.
Phải nghe lời một đứa con gái cậu ta không hề thích chút nào.Nhưng lúc này, Tô Nguyên Nguyên lại vui vẻ lắc cái trống lắc của mình rồi nói: “Anh của tôi còn muốn mua cho tôi một chiếc xe nhỏ nữa á.”“Được, tôi nghe lời cậu!” Mao Đản kiên định nói.Tô Nguyên Nguyên cười: “Cậu đi nói cho những người khác biết người nào muốn chơi một chút thì cũng chỉ có thể chơi tại cửa nhà của tôi.
Không cho phép mang đi, nếu không tôi sẽ nói với anh của tôi là các cậu cướp đi rồi.”Dựa theo chỉ thị của Tô Nguyên Nguyên, Mao Đản lập tức đi truyền đạt chỉ thị này.Cẩu Đản lần trước bị đánh nên không vui, nên ngay sau đó đã kiên quyết rời đi.
Cũng dẫn theo mấy đứa trẻ lớn hơn đi.Ngược lại một số đứa trẻ nhỏ ở lại.Tô Nguyên Nguyên cũng giữ lời hứa nên đem trống lắc ra cho bọn họ mượn.
Kẹo thì không cho, về sau còn xem biểu hiện của họ có tốt hay không.Nhìn bộ dạng chơi đùa vui vẻ của mấy đứa bé ở cửa nhà, Tô Nguyên Nguyên rất hài lòng.
Làm một người bình thường sao có thể đoạn tuyệt với cả thôn được.Cô biết rõ trong cái thôn này có một số người không tốt, nhưng phần lớn vẫn là những người lương thiện.Vì vậy qua lại bình thường vẫn rất cần thiết.
Chỉ cần tiếp xúc nhiều hơn với những người này thì cô cảm thấy sự u ám trong lòng của nhân vật phản diện nhất định sẽ ngày càng ít đi.Hoắc Cần may quần áo trong phòng một hồi, cảm thấy rất lâu rồi không thấy em gái mình.
Nên lập tức vội vã đi ra tìm cô thì nhìn thấy một đám nhóc đang ầm ĩ ngoài cửa, anh còn tưởng bọn chúng đang ức hiếp Tô Nguyên Nguyên.
Vẻ mặt liền thay đổi, vừa chuẩn bị nổi giận đánh chúng, thì thấy em gái mình đang vui vẻ với mọi người.
Trong lòng anh nhất thời mềm nhũn.Bé còn nhỏ như vậy, dám chắc cũng mong muốn có những người bạn.Nhìn thấy mấy đứa con nít chơi chung với bé vui vẻ như vậy, Hoắc Cần cũng không định đuổi bọn chúng đi nữa.Chỉ cần không ức hiếp bé là được..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...