Tôi Và Nhân Vật Phản Diện Kết Hôn Với Nhau Sao
" Ký chủ, tại sao chị không chờ Amory đến? " Moah tò mò hỏi
" Làm vậy anh ta sẽ nghi ngờ chúng ta " Tôi giải đáp
" Nghi ngờ? Tại sao chứ, chúng ta chỉ cứu em của hắn thôi mà " Moah nói
" Như vậy anh ta sẽ cho rằng chúng ta đang tiếp cận em của anh ta, cho dù chúng ta có nói mọi chuyện như vậy cho anh ta chắc chắn anh ta cũng sẽ không tin "
" Bởi vì, một công nương quý tộc như ta sao có thể đánh người được chứ. Huống hồ, ta còn mua anh ta một cách bất thường, em nghĩ xem một kẻ sống ở con phố YY như anh ta làm sao lại được công nương của gia tộc Henry để mắt đến và làm sao ta lại biết được tên anh ta." Tôi kéo dài câu cuối.
" Lúc nãy trong cửa hàng anh ta không hề hỏi những câu hỏi như vậy. Ý của chị là từ lúc chúng ta mua anh ta thì anh ta đã nảy sinh nghi ngờ với chúng ta rồi, rõ ràng rất muốn hỏi nhưng lại không dám nói. Và nếu như lúc nãy chúng ta chờ anh ta đến đón em mình thì sự nghi ngờ của anh ta dành cho chị sẽ ngày càng lớn, thậm chí anh ta có thể cho rằng sự việc chị cứu em anh ta chỉ là một vở kịch cho anh ta xem mà thôi, mục địch thực sự của chị là dùng hai đứa em của anh ta để uy hiếp anh ta làm việc cho chị, bởi vì hai đứa em đấy chính là giới hạn của anh ta " Moah diễn đạt một các thâm sâu.
" Haha, em lại xem những bộ phim kỳ lạ gì nữa à " Tôi cười mỉm.
" Phim kỳ lạ gì chứ, hệ thống chúng em xem đó như tài liệu tham khảo để giúp ký chủ trong nhiệm vụ mà thôi " Moah chóng hông ưỡn ngực mà nói
" Vậy chị nói xem suy luận của em là đúng phải không?" Moah tự tin chỉ ra.
" Có thể coi là như vậy, nhưng mà…" Tôi nói, sau đó liếc mắt nhìn đằng sau mình
Tôi dừng bước chân của mình trên con phố tấp nập. Tôi có cảm giác như bản thân mình bị theo dõi vậy.
" Chị sao vậy ạ " Moah cũng nhìn theo hướng ánh mắt tôi
" Ở đó có gì sao ạ "
" Không có gì, chắc chị nhằm lẫn rồi ". Chắc chắn cảm giác của mình là đúng, có kẻ đang theo dõi mình.
" Moah, em có quyền hạn truy tìm người không?" Tôi hỏi
" Xin lỗi ký chủ, em không thể ạ " Moah làm vẻ mặt ấy nấy.
Tôi suy nghĩ một hồi, sau đó quay người lại đi về xe ngựa của mình.
" A, chị không đi dạo phố sao ạ "
" Chị hết hứng đi rồi. Có con chuột cứ lẽo đẽo đi theo cả chặn đường " Tôi nói
" Chuột sao, sao chuột lại đi theo chị vậy. Có phải trên người chị có miếng pho mai của nó không?"
" Haha. Có lẽ vậy rồi " Tôi cười lạnh
Tôi trở lại xe ngựa và cùng chú Bertram trở lại dinh thự của mình. Trên đường tôi trở về mọi thứ đều ổn và không có gì xảy ra.
" Mừng tiểu thư trở về " Oliver nói
" Ừm. Cha ta vẫn còn ở trong phòng sao?" Tôi hỏi bà ấy
" Vâng ạ, ngài công tước hiện đang ngủ trong phòng. Có lẽ đến chiều ngài ấy mới tỉnh dạy."
" Ừm, dì đem một ít bánh với trà lên phòng ta nhé. Ta muốn ăn chút đồ ngọt " Căn dặn xong tôi đi lên lầu vào phòng của mình.
Tôi vào phòng và thay cho mình một bộ trang phục thỏa mái hơn khi ở nhà, thay đồ xong thì trà và bánh mà tôi căn dặn Oliver cũng đã được đem lên.
" Tiểu thư, đây là một số thư mời mà các quý cô gửi cho tiểu thư tham gia tiệc trà ạ " Oliver để 5 lá thư xòa ra trên mặt bàn
" Ta biết rồi. Không còn gì nữa thì dì đi làm việc của mình đi " Tôi nói
" Vâng ạ " Bà ấy ra khỏi phòng tôi và đóng cửa rất nhẹ
5 lá thư trong đó có 2 lá là của nhà thuộc công tước, 2 lá nhà Bá tước và 1 lá nhà tử tước.
Lá thư nhà công tước và nhà bá tước tôi không có ý định sẽ tham gia tiệc trà của 4 lá thư này. Vì những kẻ ở đấy không có giá trị để cho tôi lợi dụng gì cả. Trong nguyên tác, Rosabella đã tham gia hết 4 lá thư này vì cô ấy muốn có quan hệ rộng hơn, bọn họ có thể giúp cô nâng cao vị thế của mình trong các buổi tiệc trà của giới quý tộc nhưng sau khi gia tộc Henry sụp đỗ thì không một ai ra tay cứu giúp cô ấy cả. Đây chỉ là những kẻ lợi dụng danh tiếng của người khác mà thôi.
4 lá thư này bị tôi ném vào sọt đựng rác không chút thương tiếc, tôi cầm lá thư mời cuối cùng chính là của một gia tộc thuộc cấp tử tước. Lá thư mời này tôi cảm thấy thú vị hơn, là thư mời từ gia tộc tử tước George.
" Gia tộc George có con gái à? " Tôi hỏi Moah
" Vâng ạ, cô bé hiện mới 16 tuổi. Là cô con gái duy nhất của gia tộc George " Moah tra tư liệu và đưa tôi xem.
Nhìn tư liệu một lượt tôi nhíu mày. Anh cả của cô bé có quan hệ tốt với công tước Louis, anh thứ thì là bạn thân của thái tử.
" Em nói xem nếu chị tham gia buổi tiệc trà này thì có gặp bọn họ không?" Tôi chỉ vào hai cái tên đó.
" Chắc là không đâu, dù sao đây cũng là tiệc của các quý cô mấy tên đàn ông đó tham gia là gì chứ!" Moah chu mỏ
" Kỷ chủ sẽ đi buổi tiệc trà đó sao?" Moah tròn mắt ra
" Ừm. Chị vốn muốn tiếp cận gia tộc này rồi nhưng vẫn chưa có cơ hội, hiện tại coi như đã có rồi " Tôi mở lá thư ra xem ngày và giờ của buổi tiệc trà sẽ diễn ra.
" Là vì ’ người bán thông tin’ sao, cái này chỉ là lời đồn thôi mà " Moah lắc đầu.
" Lời đồn không tự nhiên mà có đâu ~" Tôi uống một chút trà trên bàn.
" Với lại… chị cũng muốn kiểm chứng một chút việc " Tôi lạnh lùng nhìn ra cửa sổ phòng mình.
Thời gian và địa điểm trên lá thư là hai ngày sau và buổi sáng tinh mơ tại khuôn viên dinh thư của gia tộc George. Mong buổi tiệc trà này sẽ diễn ra suôn sẻ.
Mấy ngày sau đó thì hoạt động của tôi vẫn như cũ, không có gì thay đổi cả đến hoàng cung và đi thẳng đường về dinh thự. Trong mấy ngày này thì tôi đã chứng minh được cái cảm giác của mình.
Có kẻ theo dõi tôi.
Tôi suy nghĩ, lọc ra những kẻ mà Rosabella đặc tội trước kia nhũng cũng không có lấy bao nhiêu, nếu như là kẻ thù nhan sắc thì tôi nghĩ là có vẻ nhiều lắm đây. Bỏ qua mục nhan sắc này thì những cái khác không có gì cả. Bởi vì tính tình của Rosabella rất ôn hòa, không thích tranh đấu gì với ai cả. Nếu như kẻ thù ấy là của người cha kia của tôi thì chắc có thể suy nghĩ lại thêm một chút. Dạo này ông ta rất ít khi ở lại dinh thư, ông ta lúc nào cũng đi thật sớm sau đó tới tối muộn mới về trên khuôn mặt của ông ta ngày càng tiều tụy, viền mắt dưới của lão có chút thâm đen, một chút nét nhăn ở khóe mắt gần lộ rõ.
Mặc dù vậy nhưng mỗi khi ra ngoài ông ta đều khóa cửa phòng và thư phòng của mình một cách cẩn thận, đã nhiều lần tôi muốn vào đó khi lão không có ở nhà nhưng vẫn không thể vào bởi vì chìa khóa của hai căn phòng đó là lão đặc biệt cho người làm riêng, chỉ có một chìa và lão đang giữ nó. Lão già nãy cũng cẩn thận thật đấy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...