Tôi Và Năm Tôi 20 Tuổi
24.
Đóng nhật ký của Sở Phàm lại.
Tôi tự cười vào mặt mình.
Thì ra tôi cũng có lỗi trong chuyện này.
Khi tôi phàn nàn và khóc lóc, anh ta cảm thấy tôi đã phá vỡ hình ảnh dịu hiền mà anh ta ảo tưởng về tôi.
Tôi thừa nhận, ban đầu tôi cũng chất vấn, nhưng càng về sau tôi dần buông tay.
Tôi không còn nghĩ đến việc nghe anh ta giải thích nữa.
Liệu đây có phải là lý do chính đáng để anh ta ngoại tình?
Thật nực cười.
Có lẽ cả tôi và anh đều là những kẻ thất bại trong hôn nhân.
Nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc tìm đến người khác để sưởi ấm cho mình trong những lúc cô đơn khi anh ta lạnh lùng bỏ ra ngoài không về nhà.
Đã vậy tôi cũng sẵn sàng chấp nhận chịu đựng sự kiêu ngạo của anh ta.
Giống như anh ấy, tôi cũng khao khát có được một tương lai hạnh phúc.
Còn anh ấy thì sao?
Một câu mệt mỏi, một câu khó chịu, câu này câu kia đều nói vì công việc.
Lúc đầu thì còn ra sức giải thích, về sau thì mặc kệ tôi.
Hoá ra đó là cái cớ để ở bên người khác?
Sau khi kết hôn thì tình cảm phai dần?
Tôi bất giác hối hận.
Hối hận vì đã không ngăn cản Tiểu Phương Phi và Sở Phàm 20 tuổi đến với nhau.
Có lẽ ngay từ đầu tôi không nên kết hôn với anh ta.
25.
Tôi quay lại phòng tìm Tiểu Phương Phi. Nhưng không thấy cô ấy đâu.
Tôi chỉ nhìn thấy những dòng chữ lặng lẽ nằm trên màn hình.
[Tôi đột nhiên cảm thấy hơi choáng váng. Có lẽ tôi phải rời đi rồi]
[Tôi từng nói với chị, trí nhớ của tôi ngày một kém. Tôi không thể nhớ được nhiều chuyện đã xảy ra sau khi tôi đến đây. Tôi muốn ghi lại những điều này trước khi quên hết tất cả]
[Phương Phi 30 tuổi à, chị thực sự rất giỏi hơn cả sự kỳ vọng của tôi]
[Nhìn thấy chị mạnh mẽ không khóc khi bị phản bội, cũng không cố gắng níu kéo người không muốn ở lại. Chắc lúc trước đầu bị đập ở đâu nên tôi mới hy vọng chị không ly hôn]
[Thời gian qua tôi rất vui khi ở bên chị, chị đã khiến tôi nhận ra rất nhiều điều. Dù tôi không thể nhớ hết tất cả, nhưng trong thân tâm tôi biết là đều nhờ chị]
[Hãy dũng cảm và theo đuổi những gì chị muốn. Tình yêu chỉ là một phần nhỏ trong cuộc sống chúng ta, còn Sở Phạm cũng chỉ là một cột mốc. Quá khứ giống như những hạt cát, hãy để gió thổi bay nó đi. Chúng ta xứng đáng có được một tương lai tốt đẹp hơn]
Nhìn qua cửa số, bầu trời trong xanh.
Tôi mỉm cười hạnh phúc. Khẽ gật đầu trong không khí.
Hãy cố gắng lên. Chúng ta xứng đáng có một tương lai tốt đẹp hơn.
26.
Sau khi rời khỏi Cục Dân Chính, Tạ Sương không thể đợi được, tiến tới nắm lấy tay Sở Phàm.
Tôi đeo kính râm vào, quay đầu bước đi không lời từ biệt.
Tối hôm đó, bạn thân tôi đã tổ chức một bữa tiệc cho tôi. Kỷ niệm việc tôi đã quay trở lại cuộc sống độc thân, giàu có và tự do.
Chúng tôi đang vui vẻ thì cửa phòng bị đẩy vào. Một chàng trai trẻ đẹp bước thẳng tới chỗ tôi.
Bạn tôi ghé vào tai tôi hỏi đó là ai. Ơ tôi cũng đâu có biết???
Câu ta lấy điện thoại di động ra và mở mã QR trên WeChat.
"Chị ơi, chị có thể giúp em được không? Em bị lạc ở đây"
Tôi nhìn chằm chằm vào đôi mắt to, trong veo và ngấn nước của cậu ta.
Tay nhanh hơn não, tôi quét mã QR của cậu nhóc.
Sau khi cậu ta đi, bạn tôi mỉm cười nói: "Phi Phi, ly hôn quả thật là một chuyện tốt".
Tôi nhớ đến câu nói đùa trước đây của tôi và Tiểu Phương Phi khi tôi phàn nàn về Sở Phàm.
Khoé môi hơi cong lên.
Liệu điều đó có thành sự thật?
27.
Tôi nghĩ đó chỉ là một sự tình cờ thôi.
Nhưng cậu nhóc đó thật sự bám chặt lấy tôi.
Vào ngày nọ, khi tôi và cậu nhóc đang xem phim thì nhận được tin nhắn từ bạn thân.
Tôi bấm vào thì biết là tin về Sở Phàm.
Sau khi ly hôn không bao lâu, Tạ Sương mang thai.
Chắc anh ta vui lắm, dù sao khi chúng tôi ở bên nhau, không ít lần anh ấy đã tỏ ý muốn có con.
Nhưng tôi lại không muốn có con.
Bạn tôi nói rằng cái thai của Tạ Sương không phải của Sở Phàm, mà là của vị hôn phu cũ của cô ta.
Chẳng trách cô ta lại khóc ngất khi đòi Sở Phàm tha thứ cho người đàn ông đó.
Cô ta không muốn cha của con mình phải ngồi tù.
Sở Phàm hiện tại đang rất chán nản, công ty thì lại gặp rắc rối.
Nói chuyện với bạn xong, tôi chợt nhớ lại những gì mà Tiểu Phương Phi đã nói trước đó.
Nếu tôi nhớ không lầm, cô ấy nói “Sở Phàm sẽ gặp quả báo” tận 3 lần.
Tính luôn cả lần bị tông xe, đây là lần thứ 2 anh ta gặp chuyện.
Một phút mặc niệm cho Sở Phàm.
Tôi tự hỏi, liệu cô ấy có thật sự là tôi năm 20 tuổi hay không?
Hay là một thiên thần xuất hiện để cứu rỗi tôi?
Trong khi tôi cười khúc khích, cậu nhóc ôm chặt lấy cánh tay tôi rồi chồm lên hôn tôi.
Tôi nhìn vào gương mặt đẹp trai không một góc chết kia.
Có lẽ cô ấy nói đúng, rồi tôi sẽ gặp được người tốt hơn Sở Phàm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...