Tôi Và Nam Thần Cùng Trường

Hai giờ chiều ngày hôm sau, cả ba người Lâm Hàng, Dao Anh và Tiểu Nam có mặt ở cổng Đông của đại học A chờ taxi đã đặt trước.

Trụ sở của Blue Grown nằm ở trung tâm thành phố, khá gần khu 3 nhà của Tạ Vũ, nhưng lại xa nếu như đi từ đại học A, không tính đến việc có thể bị chậm trễ do tắc đường thì cũng mất khoảng nửa tiếng đi xe hơi.

Suốt quãng đường di chuyển, bọn họ chuyên chú bàn bạc xem đến khi gặp Lý Thần nên đối phó thế nào để anh ta thừa nhận hành vi của mình. Theo những gì Trương Minh Hạo suy đoán trước đó, Lý Thần là kẻ rất xảo quyệt. Việc anh ta đích thân thay người giao hàng kia giao đồ ăn đến chỗ nhóm cô mà không nhờ bất cứ người nào khác lạ mặt hơn, rất có khả năng là ngoài anh ta ra thì không có ai khác biết được dự án mới của Blue Grown là do lấy cắp được.

Ngoài ra, có lẽ Lý Thần cùng với cô gái được nhân viên của nhà hàng đó gọi là cô chủ đã cấu kết cùng nhau, và cô gái kia cũng không nằm ngoài trong chuyện này, chưa biết chừng còn là người cùng với Lý Thần hợp tác hãm hại bọn họ vì một mục đích nào đó.

Nghe nói chủ tịch của tập đoàn quản lý chuỗi nhà hàng kia có một cô con gái trạc tuổi Tiểu Nam, từ nhỏ đã được gia đình cực kỳ chiều chuộng nên tính khí rất tiểu thư kiêu ngạo, chỉ cần thứ gì rất nhỏ không vừa ý đã nổi giận trách móc người này người kia.

Chủ tịch tập đoàn ấy là một người rất chính trực, thấy con gái mình như vậy nhiều lần đã nghiêm khắc răn đe, nhưng khổ nỗi vợ ông lại quá chiều con gái, thành ra tính khí kia không những không sửa được mà ngược lại còn càng thêm hơn dưới sự hậu thuẫn của mẹ.


Có điều, Trương Minh Hạo cũng chỉ biết có thế mà thôi, còn tên tuổi thì lại không rõ, hơn nữa anh chưa từng gặp qua cô ta bao giờ nên không biết mặt.

“Đã đến nơi rồi ạ.”

Giọng nói của tài xế taxi vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của Tiểu Nam. Cô hít một hơi thật sâu, dồn hết sức lực tạo nên biểu cảm cứng rắn, đẩy cửa ô tô rất dứt khoát rồi mạnh mẽ bước ra ngoài.

Tiểu Nam lạnh lùng bước vào trong, hoàn toàn khác với dáng vẻ nhút nhát khép kín thường ngày.

Vừa vào đến bên trong, nhân viên lễ tân nhìn thấy có nhóm người lạ lập tức cản lại, vội vàng hỏi:

“Ba vị khách này muốn đến tìm ai sao ạ? Mọi người đã có hẹn trước chưa?”

Dao Anh đứng trước mặt nhân viên kia, uy nghi nói: “Chúng tôi đến tìm Lý Thần. Anh ta có đang ở đây không?”

Đối phương thấy giọng cô ấy hùng hổ như vậy, có hơi e dè nói: “Xin lỗi quý cô đây, nhưng ở công ty chúng tôi có quy định nếu như không có hẹn trước thì bất cứ ai cũng không thể gặp.”

Tiểu Nam đang đứng ở phía sau bước lên trước, ánh mắt sắc bén nhìn cô nhân viên kia, ngữ khí thốt ra điềm đạm và dứt khoát:

“Cô cứ nói với Lý Thần rằng, có Tiểu Nam từ đại học A đến tìm, nếu không gặp thì chúng tôi sẽ đứng đây chờ đến khi anh ta xuất hiện mới thôi.”


Người nhân viên lễ tân kia khuyên giải thế nào bọn họ cũng không chịu nghe, cuối cùng đành mở điện thoại gọi cho Lý Thần. Anh ta đang ở trong phòng làm việc một mình, vừa nghe Tiểu Nam đến tìm thì giật mình một chút, rất nhanh sau đó thần sắc liền khôi phục lại trạng thái ban đầu.

“Tôi biết rồi. Cô đưa họ lên đây đi.”

Cô gái cúp máy, quay sang dẫn đường cho nhóm Tiểu Nam lên đến nơi Lý Thần đang ngồi.

Tiểu Nam thận trọng đẩy cửa phòng, trông thấy Lý Thần đang ngồi trên ghế hướng ra phía họ, vẻ mặt không có lấy một nét sợ hãi, ngược lại càng giống như khiêu khích họ hơn.

“Anh là Lý Thần?”

Đối phương khẽ cong môi cười đáp: “Chính là tôi. Không biết ba bạn sinh viên trẻ đến đây tìm tôi là có việc gì? Nếu như để xin công việc thực tập thì xin lỗi, gặp trực tiếp tôi thế này không được công bằng cho lắm. Hơn nữa, công ty chúng tôi vừa cho ra mắt sản phẩm mới, tôi rất bận, không thể tiếp đãi chu đáo cho mọi người được.”


Lý Thần này rõ ràng biết họ đến tìm anh ta là vì điều gì, vậy mà dám ngang nhiên nhắc đến chuyện dự án, khiến cho Tiểu Nam không kìm nén được giận dữ đập tay xuống bàn.

“Anh còn dám nói công ty mình vừa ra mắt sản phẩm mới, đó không phải là thứ ăn cắp được từ chỗ chúng tôi sao?”

“Ăn cắp?” Lý Thần biết cô rất tức giận, giọng điệu thản nhiên càng châm thêm dầu vào lửa: “Tôi không biết quý cô xinh đẹp này đang nói gì, nhưng nếu nói ra được hai từ ăn cắp thì phải có chứng cứ đấy, không thể ngang nhiên buộc tôi người khác được đâu.”

Dao Anh buông lời giễu cợt: “Chúng ta đều là sinh viên đại học A cả, tôi còn nghĩ tất cả đều phải có trí tuệ ở một mức nhất định thì mới vào được trường, không ngờ còn sót lại một người như anh. Anh cảm thấy sẽ có kẻ ngốc đến mức không bằng không chứng trong tay mà đến đây đâm đầu vào ngõ cụt ư?”

“Anh nghĩ thử xem, nếu không có chứng cứ thì sao chúng tôi sẽ biết được anh là kẻ đứng sau mọi chuyện?” Lâm Hàng đồng tình.

Sắc mặt Lý Thần dần tối sầm xuống, thanh âm bắt đầu trầm xuống: “Phải, chính là tôi làm đó.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận