Tôi Và Nam Thần Cùng Trường

Chiều chủ nhật, Tiểu Nam có ca dạy thêm ở nhà Văn Nguyệt. Cô ăn trưa ở nhà ăn sinh viên xong thì quay về ký túc thu dọn tài liệu để chuẩn bị đi dạy.

Cùng lúc đó, Dao Anh cũng ở trong ký túc đang vui vẻ lựa quần áo trong tủ. Cô nàng ướm hết bộ này đến bộ khác, nhìn mình trong gương thật lâu không biết chán. Tiểu Nam ngồi trên ghế phì cười:

“Cậu thử hết cả tủ quần áo rồi đó, vẫn chưa ưng ý cái nào à? Có cần mình cho cậu mượn vài bộ không?”

Dao Anh lập tức sáng mắt lên: “Cậu cho mình mượn thật sao?”

Sau khi lên đại học, phong cách của Tiểu Nam thay đổi khá nhiều, cô cũng tự sắm cho mình rất nhiều những bộ váy với các kiểu dáng khác nhau, Dao Anh từng lóa mắt một phen.

“Mình đùa thôi. Đồ của cậu đã đẹp lắm rồi.” Tiểu Nam đi đến tủ quần áo, lấy ra chiếc váy xanh lam mới tinh, “Mình thấy cái váy này rất đẹp, rất mới. Cậu còn chưa mặc bao giờ mà đúng không?”


Cô ấy bây giờ đã để tóc dài, ngoại hình thêm phần nữ tính khác biệt với sự trẻ trung năng động lần đầu hai người gặp nhau, mặc chiếc váy xanh này lên nhất định sẽ rất hợp.

Dao Anh nhận lấy, đắn đo một hồi rồi nói: “Mình tin tưởng cậu.”

“Trước đây cậu và Hàn Nhiễm luôn là người giúp mình chọn quần áo để đi hẹn hò, mình không nghĩ đến sẽ có ngày chúng ta đổi vai cho nhau.”

Con gái khi yêu đều sẽ giống nhau, muốn trở thành phiên bản xinh đẹp nhất trong mắt người mình yêu đến mức mặc gì cũng cảm thấy không đẹp. Nhưng rõ ràng bản thân cô gái ấy có nét đẹp của riêng mình, và cũng biết phong cách phù hợp với bản thân.

Trông thấy Dao Anh hạnh phúc như vậy, Tiểu Nam cũng vui thay cho cô bạn cùng phòng. Còn bản thân cô lại không biết nên đối diện thế nào với câu chuyện của chính mình. Cô và Tạ Vũ từ sau hôm ấy vẫn chưa từng gặp nhau, cũng không nhắn tin qua lại.

Cô đã cố gắng hết sức vì anh rồi, mọi chuyện tiếp theo chỉ có thể phó mặc cho tự nhiên mà thôi.

“Đến giờ dạy thêm rồi, mình đi trước đây.”

Trước khi vào phòng thay đồ, Dao Anh không quên nhắc cô: “Bên ngoài gió lớn lắm, cậu sợ lạnh nhất, nhớ mặc áo ấm vào đấy.”

Tiểu Nam cười cười: “Mình biết rồi.”

Ngoài trời hôm nay quả thực rất lạnh, cô vừa ra khỏi tòa ký túc liền bị một cơn gió bắc phả vào mặt buốt giá. Hàng cây trong trường đã rụng gần hết lá, cả lá còn sót lại trên cành cũng nhuộm một màu vàng cam sậm yếu ớt lung lay trước gió.

Tiểu Nam chỉnh lại khăn quàng cổ, rảo bước ra cổng Đông. Vừa đến cổng, hòa cùng tiếng xe cộ tấp nập còn có giọng nói quen thuộc: “Tiểu Nam.”


Cô giật mình quay lại, Tạ Vũ đã xuất hiện từ bao giờ. Anh mặc áo khoác dài, ở phần cổ áo có thể nhìn thấy áo len xám bên trong. Ở nơi đôi mắt anh mang theo nét buồn rầu cùng hối lỗi, anh nắm lấy tay cô thành khẩn:

“Anh xin lỗi, là anh đã không tin tưởng em. Tiểu Nam, em tha thứ cho anh được không?”

Tiểu Nam bị sự xuất hiện đột ngột của anh làm cho ngây ngốc, cô ngước mắt nhìn anh hồi lâu vẫn không lên tiếng. Anh vội vàng nói tiếp:

“Những gì Dương Thiếu Lam làm anh đều đã biết, cả chuyện dự án của bọn em anh cũng biết rồi. Là tại anh tin tưởng người lạ, không tin em. Bởi vì anh không tin em nên mới khiến sự việc thành ra như vậy. Bây giờ em muốn trách muốn đánh anh sao cũng được, có điều sau đó tha thứ cho anh nhé!”

Hốc mắt Tiểu Nam ươn ướt, nhưng cô không rơi giọt nước mắt nào, nhỏ giọng thừa nhận: “Em cũng có phần lỗi trong chuyện này. Là cả hai chúng ta không tin tưởng lẫn nhau mới để kẻ xấu có cơ hội lợi dụng. Nếu từ đầu em chịu nói với anh thì có lẽ kế hoạch của Lý Thần và Dương Thiếu Lam đã không thành.”

Tạ Vũ nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn của cô thêm, ngữ khí có đôi phần ngập ngừng: “Cả thỏa thuận giữa em với Lý Thần, anh đều biết hết. Em vì anh mà chịu nhiều bất công, anh không những không hiểu lại còn trách em giấu anh, thật đúng là đáng trách.”

“Chuyện đã qua rồi, chúng ta nên bỏ lại phía sau thôi.” Tiểu Nam mỉm cười dịu dàng, “Còn nữa, em đã biết anh sẽ sang Anh học thạc sĩ.”


“Em đã biết rồi sao?”

Cô gật đầu, “Cho dù anh lựa chọn thế nào, em cũng đều ủng hộ anh. Vậy nên anh hãy yên tâm lựa chọn, càng không cần lo em sẽ không chấp nhận.”

Tạ Vũ bất ngờ vòng tay ôm cô vào lòng, thanh âm nghẹn ngào: “Cảm ơn em, cảm ơn em vì đã tha thứ cho anh và ủng hộ quyết định của anh.”

Cái ôm ấm áp rất lâu rồi Tiểu Nam mới cảm nhận được, cô nhắm mắt tựa đầu vào lồng ngực Tạ Vũ. Anh càng ôm thân thể mềm mại trong lòng hơn nữa, dường như không muốn bao giờ muốn buông ra.

Tiểu Nam không biết quyết định của bản thân là đúng hay sai, cô chỉ biết cô yêu anh, cô không muốn anh vì sự việc của Blue Grown mà lỡ mất cơ hội sang Anh cho sự nghiệp của mình.

Bản thân Tạ Vũ vốn không liên quan đến chuyện đó, anh bị lôi kéo vào âm mưu của Lý Thần và Dương Thiếu Lam. Không thể trách anh khiến nhóm cô từ bỏ việc kiện tụng, bởi từ khi bắt đầu nó đã là một vòng xoáy sâu khiến cô và anh đều không thể đưa ra quyết định sáng suốt hoàn toàn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận