Tôi Và Khách Trọ Nữ 23 Tuổi


Người này bị giọng nói đột nhiên phát ra của Trương Tiểu Lệ dọa sợ, kinh hãi run rẩy tay chân.

Hắn ta lập tức quay người nhìn sang hướng cô, khi thấy một cô gái trẻ tuổi đang đứng đó mới bình tĩnh trở lại.

Trong lòng hắn nổi lên nghi hoặc, trên tư liệu viết rõ nơi này có một nam một nữ, ảnh chụp của cả hoa hắn đều đã từng nhìn qua, rất rõ ràng là không thấy cô gái này có mặt trên ảnh.
“Cô là ai?” Kẻ bịt mặt gằn giọng hỏi.
Trương Tiểu Lệ vui vẻ đáp lại: “Mày tới nhà của tao trộm đồ còn hỏi tao là người nào, hay mày đến đây để diễn trò hề thế?”
“Nhà cô?” Kẻ bịt mặt sững sờ, nghĩ thầm có phải mình vào nhầm nhà rồi không? Nơi này không phải là nhà của một người đàn ông tên Hoàng Tử Hiên sao.
“Nhìn mày ngốc như vậy, chắc chỉ là tay mới vào nghề thôi ha.” Trương Tiểu Lệ thấy hắn bối rối, cười đi tới gần: “Chưa tốt nghiệp đã cả gan đến đây trộm đồ, còn là trộm đồ trong nhà của cảnh sát, tao bắt đầu thấy thương xót cho mày rồi đấy.”
Kẻ bịt mặt sững sờ, đây là cảnh sát, vậy chắc mình vào lộn nhà thật rồi.

Hắn ta nhận nhiệm vụ ám sát một nam một nữ, trong tư liệu không đề cập đến việc nữ kia là một cảnh sát.
Nhìn thấy Trương Tiểu Lệ bắt đầu xích lại gần mình, kẻ bịt mặt cũng chẳng thèm trêu chọc đến cảnh sát.

Ba mươi sáu kế chuồn là thượng sách, hắn lách mình chạy sang một bên.
“Muốn chạy!” Trương Tiểu Lệ nhìn đúng vào tuyến đường hắn ta định đi, cô cũng lắc mình một cái đứng chặn trước mặt hắn, nắm tay bóp vai hòng chế trụ người này.
Kẻ bịt mặt rất linh hoạt, dễ như trở bàn tay tránh khỏi bàn tay nắm lấy mình của Trương Tiểu Lệ, sau đó gót chân chuyển động, đi lách qua mặt cô.
Trương Tiểu Lệ sững sỡ, vẻn vẹn vài động tác tránh né, cô đã biết đây hẳn là một người luyện võ.

Người bình thường tuyệt đối không thể nào có khả năng tránh né linh hoạt thế được.

“Chậc chậc, người luyện võ từ khi nào lưu lạc tới mức làm ăn trộm rồi.” Sau khi phản ứng kịp, Trương Tiểu Lệ hừ hừ sau lưng hắn bắt đầu công kích.
Kẻ bịt mặt thấy sau lưng mình có quyền phong đang gào thét, nháy mắt dừng bước, quay người lại đồng thời đánh ra một chưởng.
Oành!
Quyền cước tấn công, Trương Tiểu Lệ cảm thấy có một luồng năng lực cường đại hơn mình đang dùng tốc độ ánh sáng đập vào mặt, khiến cô phải lùi ba bước mới đứng vững được gót chân.
Kẻ bịt mặt cũng lui nửa bước, đứng một chỗ khinh miệt hừ lạnh: “Kim Cương Kỳ tam phẩm mà cũng đòi bắt ta, đúng là nằm mơ giữa ban ngày.”
Nội tâm Trương Tiểu Lệ lúc này đang rung động, cô không rõ tu vi của đối phương ra sao, nhưng chắc chắn là hắn hơn mình.

Đường đường là một người luyện võ, tu luyện võ công thì sẽ có rất nhiều loại phương pháp để kiếm tiền, bần cùng lắm cũng không cần thiết đi làm ăn trộn.
Đã không phải là trộm, hơn nửa đêm còn xông vào nhà Hoàng Tử Hiên thì còn mục đích gì? Là nhằm vào Hoàng Tử Hiên sao? Hay người này muốn gϊếŧ Lê Mỹ Gia? Nhớ lại hiện trường tai nạn xe lần trước có việc Hoàng Tử Hiên đánh tan tu vi của một người, Trương Tiểu Lệ bỗng cảm thấy khả năng có người muốn tìm Hoàng Tử Hiên lớn hơn.
Kẻ bịt mặt sau khi ép Trương Tiểu Lệ lui bước và miệt thị cô một câu thì không có ý định ở lại đây tiếp.

Hắn ta còn có rất nhiều nhiệm vụ, không có thời gian dây dưa cùng Trương Tiểu Lệ, vậy là nhấc chân muốn rời đi.
“Dừng lại, mày đã tới đây thì đừng hòng đi đâu.” Trương Tiểu Lệ tất nhiên sẽ không để hắn ta dễ dàng rời đi như vậy, đang nói chuyện bình yên mà dám xông lên tấn công người.

Lần này cô không tiếp tục dùng nắm đấm mà đổi qua dùng chân.
Công bằng mà xét, công phu của Trương Tiểu Lệ không yếu.

Nhưng đối với kẻ bịt mắt có công phu cao hơn cô thì mọi công phu quyền cước mạnh mẽ của cô đều chỉ là khoa chân múa tay, không tạo thành uy hiếp gì với hắn.
Giống như cú đá mà Trương Tiểu Lệ vừa tung ra khi nãy, người khác khó lòng mà tránh được kình phong, hơn nữa còn biến ảo khó dò, nếu như là người không có công phu bằng cô thì hoàn toàn không thể tránh được cú đá này.
Nhưng trong mắt kẻ bịt mặt lại là một bộ dáng khác.


Trong mắt hắn, lúc Trương Tiểu Lệ vừa ra chiêu hắn đã có đến hai ba phương pháp để né tránh, bình chân như vại đứng im tại chỗ.

Chỉ chờ lúc Trương Tiểu Lệ giơ chân đá tới thì đột nhiên giơ hai cánh tay lên kẹp, nhanh như chớp đã kẹp lấy hai chân Trương Tiểu Lệ.
Kình khí của Trương Tiểu Lệ trong phút chốc như ngừng lại trước mặt kẻ này, việc này khiến đôi mày thanh tú của cô nhíu lại, a một tiếng đồng thời đấm thẳng một phát vào ngực đối phương.
Cô nhanh, kẻ bịt mặt còn nhanh gấp bội, ngay lúc cô vừa ra quyền đã muốn bẻ gãy chân phải của cô.

Trong chớp mắt Trương Tiểu Lệ đã nhận ra mục đích của hắn, khi hắn còn chưa kịp dùng sức thì đã a lên một tiếng nữa, đồng thời chân trái dựng thẳng trên không, dùng góc độ vô cùng xảo quyệt đá xoáy vào chỗ hắn ta.
Sắc mặt kẻ bịt mặt tối sầm xuống, công phu của Trương Tiểu Lệ tuy không phải quá lợi hại nhưng cô thắng ở tốc độ.

Một đá này của cô nhanh như chớp, khiến hắn phải buông chân Trương Tiểu Lệ ra.
Nhưng hắn ta cũng không chịu thua thiệt, vào lúc thả chân cô ra đã quyết định nắm một chân khác của cô.

Vậy nên hắn ta tụ lực dùng một quyền đánh vào chân Trương Tiểu Lệ.
Hức…
Kình khí nặng nề gào thét tiến về phía Trương Tiểu Lệ, trong lòng Trương Tiểu Lệ giật mình kinh ngạc.

Cô biết rõ một cước này mà giáng xuống người này thì chắc chắn đối phương sẽ chiếm được ưu thế áp đảo, nhưng có hiểu ra thì giờ cũng chậm rồi, cô đã không kịp thu chân lại nữa.
“Chết thì chết đi, đoạt mất chân của tao, tao sẽ khiến mày sống không yên đâu.” Trương Tiểu Lệ cắn răng, một cước này của cô mà giáng xuống, hẳn đối phương cũng phải chịu thiệt thòi.

Đúng lúc Trương Tiểu Lệ đang ôm tâm thế đả thương địch thủ một ngàn tự làm đau mình tám trăm thì bên tai có tiếng vèo truyền đến.

Cô còn chưa kịp phản ứng đã thấy trước mắt lóe lên một tia sáng, ánh sáng đó đấm thẳng xuống mặt kẻ địch.
Bốp!
“A…” Kẻ bịt mặt kêu đau một tiếng, nguyên cả cánh tay trong nháy mắt tê dại.

Cú đấm có đủ kình khí của hắn ban đầu trong nháy mắt đã chẳng khác gì một quả cầu da xì hơi, nhẹ nhàng đánh vào không trung bên cạnh Trương Tiểu Lệ.
Trương Tiểu Lệ vốn cho rằng chân mình sẽ đá phải một nắm đấm cứng rắn, nắm đấm này chắc có lẽ cũng sẽ khiến chân cô gãy mất.

Nhưng cước này vừa hạ xuống cô lại không cảm nhận được gì.

Ngược lại nắm đấm của kẻ bịt mặt vừa hạ xuống bên cạnh cô thì lại kêu lên hai tiếng rắc rắc.
“A…” Kẻ bịt mặt la đau một tiếng, bị một cước của Trương Tiểu Lệ đá trúng, lảo đảo lui ra sau.
Cạch!
Cùng lúc đó, chân Trương Tiểu Lệ hạ xuống mặt đất, gót chân cô cũng chạm tới một đồng tiền xu.
Tiền xu!
Trương Tiểu Lệ đầu tiên vô cùng ngạc nhiên sau đó nghĩ thông, đồng xu ám khí này mới nãy vừa đánh trúng vào cánh tay của kẻ bịt mặt nên kình khí của hắn ta mới bị giải tỏa, vì thế nên cô mới có thể đá hắn lui về sau vài bước.
Nghĩ đến đây, Trương Tiểu Lệ quay đầu nhìn về phía lầu hai.

Cô thấy Hoàng Tử Hiên đang đứng trên ban công lầu hai, trong tay anh còn đang vuốt ve một đồng xu.

Không nghi ngờ gì nữa, chân mình hạ xuống trúng đồng xu khi nãy cũng do anh ta ném tới.
Khoảng cách xa đến thế mà còn trong hoàn cảnh đen kịt vẫn có thể bắn trúng, trình độ phát ám khí như này ít nhất cũng phải nhất đẳng.
Trương Tiểu Lệ càng ngày càng nhìn không thấu tu vi của Hoàng Tử Hiên, chỉ sợ cha cô cũng không phải là đối thủ của anh ta.

Kẻ bịt mặt lúc này cũng đã nhìn thấy Hoàng Tử Hiên, gương mặt này cùng gương mặt trên tấm ảnh người cần ám sát y hệ nhau, ánh mắt hắn ta lúc này đột nhiên sáng lên, hắn mở miệng nói ra rằng bản thân sao có thể phạm cái sai lầm bé tí như đi nhầm cửa nhầm nhà được.
“Tôi nói này vị khách trọ xinh đẹp kia, cô là sao chổi thành tinh à? Sao ngày đầu tiên đến nhà tôi ở, nhà tôi nửa đêm bị trộm đột nhập vậy?” Hoàng Tử Hiên nhìn kẻ bịt mặt, cười không ngậm được mồm nói với Trương Tiểu Lệ câu này.
“Đồ chó, tôi đây dám cược tên trộm này là tới tìm anh.” Trương Tiểu Lệ trừng mắt nhìn anh một cái: “Tôi mới là người không may mắn đây này, ngày đầu tiên thuê nhà của anh mà đã xém tí nữa mất một cái chân.”
“Hai người trò chuyện đủ chưa?” Nghe thấy bọn họ nói chuyện phiếm hăng say không thèm để ý đấy mình, kẻ bịt mặt tức giận.

Tao đây muốn tới gϊếŧ mày, mày lại cho rằng tao là không khí! Hắn cảm thấy bản thân mình đang bị xem thường một cách vô cùng nghiêm trọng.
“Mày im mồm vào.” Trương Tiểu Lệ quay sang trừng mắt nhìn hắn ta, tiếp tục cùng Hoàng Tử Hiên phân rõ trắng đen phải trái: “Sự an toàn của căn phòng này chênh lệch quá nhiều so với tính toán, có phải nên cân nhắc giảm tiền thuê nhà xuống nữa không hả?”
“Cô còn muốn giảm nữa? Giảm nữa thì thôi tôi cho cô lấy lại tiền luôn đấy.” Khóe miệng Hoàng Tử Hiên giật giật liên tục.
“Thế thì khỏi đi, không bằng anh bao toàn bộ phí điện nước, còn lại bao tôi một ngày ba bữa cơm là đủ, haha.” Trương Tiểu Lệ cười nói.
Hoàng Tử Hiên nghe vậy nhếch miệng cười một tiếng, xấu xa nói: “Ba bữa cơm tôi bao không nổi nhưng có thể bao cô trong vòng một ngày.

Cô có muốn thử không? Tôi cam đoan mỗi ngày đều khiến cô hài lòng, tư thế ra sao tùy cô chọn tất.”
Hoàng Tử Hiên cố ý nhấn mạnh từng chữ một, Trương Tiểu Lệ ngốc đến mấy cũng nghe hiểu được ý tứ của anh ta.

Cô lập tức nghiến răng nghiến lợi nói: “Thèm vào mặt anh.”
“Mẹ nó, hai người bọn mày đến ngày phải xuống âm tào địa phủ rồi.” Kẻ bịt mặt chính thức bị hai người chọc giận, bổ một chưởng hướng về phía Trương Tiểu Lệ.
Trương Tiểu Lệ kinh hãi, nhanh nhẹn nhảy lên hô một tiếng: “Hoàng Tử Hiên, anh không mau đi xuống giải quyết kẻ này nhanh.”
Trương Tiểu Lệ thật nhanh trốn ra đằng sau lưng anh, mở miệng: “Chớ nói nhiều, mau đánh đi.”
“Tôi không có đam mê với đàn ông đâu.” Hoàng Tử Hiên búng ngón tay, trong tay anh xuất hiện tiền xu, chúng lần nữa bắn về phía cổ tay kẻ bịt mặt.
Lần này kẻ bịt mặt đã có chuẩn bị trước, thấy Hoàng Tử Hiên phát ám khí tới lập tức thu chưởng tránh né.

Chỉ nghe thấy tiếng tiền xu bộp một tiếng đánh thẳng vào phiến đá bên kia, phiến đá đó ngay lập tức vỡ vụn ra..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận