Tôi Và Khách Trọ Nữ 23 Tuổi


Rời khỏi ký túc xá, Trương Tiểu Lệ không quay về nhà.

Muộn thế này rồi nếu cô về nhà, chắc chắn sẽ bị người ba khôn khéo của mình nhìn ra manh mối.
Không có nhà để về, Trương Tiểu Lệ đi một mình trong đêm tối, gió đêm ập đến, cô cảm thấy lạnh bèn đút tay vào trong túi áo khoác.

Tay phải vừa đút vào trong túi đã sờ thấy một tờ giấy, cô không biết đó là cái gì, tò mỏ lấy ra xem thử.
Cho thuê.
Hiện giờ tôi đang có một căn biệt thự ba tầng gần biển, đã để không nhiều năm, muốn cho người ngoài thuê, yêu cầu như sau.
Thứ nhất: Là con gái còn độc thân.
Thứ hai: Vẻ ngoài xinh đẹp.
Thứ ba: Chân dài eo thon.
Thứ tư: Phù hợp với yêu cầu trên, giảm nửa tiền thuê nhà.
Ghi chú đặc biệt: Vị trí địa lý của căn biệt thự cực tốt, giao thông thuận tiện, sau lưng dựa núi, mặt hướng về phía biển rộng, xuân về hoa nở, là nhà cho thuê có một không hai, số phòng có hạn, thuê càng sớm càng tốt.
Địa chỉ: Căn biệt thự số chín trang viên Nathan
“A? Đây là.” Sau khi xem hết nội dung, Trương Tiểu Lệ nhớ lại một chút, tờ quảng cáo này hình như là quảng cáo hôm nay Hoàng Tử Hiên đi dán đầy đường.
Ánh mắt Trương Tiểu Lệ sáng lên, cúi đầu nhìn bản thân, bốn điều kiện trên tở quảng cáo này không phải đang nói đến mình sao.
“Ha ha ha.


Đúng là trời không phụ ta.” Trương Tiểu Lệ vui vẻ ôm tờ quảng cáo, hôn chụt một cái.

Lê Mỹ Gia đi đến tận buổi tối vẫn chưa về, một mình Hoàng Tử Hiên cũng lười nấu đồ ăn mới, anh đem thức ăn thừa trong tủ lạnh ra hâm nóng, đối phó cho qua bữa.
Sau khi cơm nước xong xuôi, Hoàng Tử Hiên ngồi một mình trong phòng khách xem tivi, chuyển kênh đi chuyển kênh lại nhiều lần vẫn không tìm thấy chương trình nào mình muốn xem, chuyện này không khỏi khiến Hoàng Tử Hiên cảm thấy có chút cô đơn, không ngờ mới chỉ ở chung với Lê Mỹ Gia vài ngày như vậy, anh đã không quen ở một mình nữa rồi.
“Ai, bị áp bức quen rồi, giờ không bị áp bức không chịu nổi.” Hoàng Tử Hiên gãi đầu, cạn lời vì bản thân.

Lê Mỹ Gia không ở nhà, mình không cần phải làm bảo mẫu cho cô ấy, cũng không phải làm tài xế cho cô ấy, có thời gian tự do tự tại, sao trái ngược lại cảm phát chán thế này.
Đúng vào lúc ấy, có tiếng mở cửa truyền đến từ cửa chính, lỗ tai Hoàng Tử Hiên dựng lên, theo phản xạ có điều kiện định đi ra ngoài nghênh đó, nhưng mà anh lại lập tức ngăn cản chính mình, giả vờ như đang xem tivi không quan tâm, giống như hoàn toàn không nghe thấy tiếng động vậy.
Lê Mỹ Gia mở cửa biệt thự ra, xách theo túi lớn túi nhỏ bước vào.

Thấy Hoàng Tử Hiên đang ở nhà, thì đi về phía phòng khách.
Hoàng Tử Hiên đã dùng khóe mắt lướt qua cô một lượt rồi, lúc này Lê Mỹ Gia đang đi về phía anh, anh thì đang xem tivi không chớp mắt, dáng vẻ giống như không trông thấy cô đã về.
Lê Mỹ Gia đặt túi lớn túi nhỏ lên trên ghế sô pha, tự rót cho mình một cốc nước, sau khi uống nước ừng ực mới phát hiện ra hôm nay Hoàng Tử Hiên có chút khác thường, cô không nhịn được, hỏi: “Tâm trạng không tốt à?”
“Không phải.” Hoàng Tử Hiên chỉ phun ra hai chữ, tiếc chữ như tiếc vàng.
“Vậy, đã ăn cơm chưa?” Lê Mỹ Gia hỏi tiếp.
“Ăn rồi.” Hoàng Tử Hiên vẫn tiếc chữ như vàng, có điểm giống như bà xã ra ngoài bỏ chồng ở nhà một mình không dẫn theo.
Nếu Lê Mỹ Gia còn không nhìn ra được điểm khác thường của Hoàng Tử Hiên, thì đúng là không xứng danh kỳ nữ trong giới thương nghiệp mà người khác gọi cô.

Nhưng mà nhận ra Hoàng Tử Hiên không vui, cô cũng không định dỗ dành anh, mà ồ một tiếng, nói: “Tôi vẫn chưa ăn.”

Hoàng Tử Hiên lườm cô một cái, thầm nghĩ mình đã thể hiện rõ ràng như vậy, chắc cô ấy cũng nhìn ra được tâm trạng mình không tốt rồi nhỉ.

Sau đó Hoàng Tử Hiên định thể hiện rõ ràng hơn chút nữa, anh cũng thờ ơ ồ một tiếng.
“Tôi nói tôi vẫn chưa ăn cơm.” Lê Mỹ Gia so kè với anh, lại lặp lần nữa.
“Chưa ăn thì cô đi ăn đi, trong tay tôi đâu có cơm.” Hoàng Tử Hiên Bạch nhìn cô nói.
“Anh nấu đi.” Lê Mỹ Gia chỉ vào phòng bếp.
Hoàng Tử Hiên không vui: “Dựa vào đâu tôi phải nấu? Trong giờ làm việc cô là bà chủ của tôi, khi tan ca tôi là chủ nhà của cô.

Cô từng thấy chủ nhà nào ngày ngày nấu cơm cho khách trọ chưa?”
“Chủ nhà khác tôi không quan tâm, nhưng mà anh nhất định phải chăm lo cho tôi một ngày ba bữa.” Lê Mỹ Gia mỉm cười nói: “Trong hợp đồng chúng ta đã ký có ghi rõ, không tin anh đi xem lại xem, nếu trái với hợp đồng, anh phải bồi thường cho tôi gấp đôi giá trị hợp đồng đó.”
Khóe miệng Hoàng Tử Hiên co giật một cái, đây là quy định nào trong hợp đồng vậy? Mẹ nó, rốt cuộc mình đã ký điều khoản bá vương gì với Lê Mỹ Gia thế này? Có điều nghĩ lại lời Lê Mỹ Gia vừa nói, Hoàng Tử Hiên lại cười hì hì, xấu xa nói: “Một ngày ba bữa à.”
Anh cố ý nhấn mạnh chữ một ngày, còn nở nụ cười quyến rũ không biết vô tình hay cố ý.

Cho dù Lê Mỹ Gia không hiểu chuyện nam nữ cũng nghe ra được ý của anh, khuôn mặt cô lập tức đỏ lên, cầm một túi đồ vừa mua về ném sang: “Ít chơi chữ với tôi thôi, nếu anh không muốn lấy số tiền thuê nhà còn lại và tiền thưởng, thì tôi không ngại gọi thức ăn ngoài.”
Tiền thuê nhà! Tiền thưởng!
Ánh mắt Hoàng Tử Hiên sáng lên, đưa tay tiếp được túi mua sắm để qua một bên, ân cần hỏi: “Ôi, bà chủ vất vả quá, tối nay cô muốn ăn món gì?”
Nhìn thấy Hoàng Tử Hiên khôi phục lại bản tính bỉ ổi, khóe miệng Lê Mỹ Gia cong lên nở nụ cười thắng lợi, lấy một chiếc ví da bò từ trong túi xách ra, nói: “Dựa theo ước định trước kia, mỗi tháng một vạn rưỡi, đặt cọc trước ba tháng.


Tổng cộng tôi phải trả cho anh sáu vạn, trừ đi hai vạn đã ứng trước, chỗ này còn bốn vạn.”
Hai mắt Hoàng Tử Hiên lóe sáng, không khách khí thu lấy tiền, còn mặt dày hỏi: “Vậy tiền thưởng đâu? Tôi nghe nói lần này cô phát cho mỗi lập trình viên mười vạn tiền thưởng.”
“Tiền thưởng của anh à…” Lê Mỹ Gia giơ ngón tay mảnh khảnh lên chỉ vào túi lớn túi nhỏ trên ghế sô pha: “Cái này, cái này, cái này, và cả cái kia nữa, đều là tiền thưởng của anh.”
“Nhiều vậy!” Hoàng Tử Hiên vui vẻ kéo chỗ túi xách ấy lại, mở tất cả ra xem, vừa xem xong sắc mặt lập tức trở nên tiu nghỉu: “Toàn thứ quỷ quái gì vậy, có công ty nào phát tiền thưởng chỉ phát một đống quần áo rách rưới không.”
Huyệt Thái Dương của Lê Mỹ Gia co lại, thật sự muốn đập chết anh.

Quần áo rách rưới cái gì, anh không hiểu thế nào là hàng hiệu à? Chỉ riêng hai bộ quần áo và đôi giày kia đã tốn mất của cô hai mươi vạn, còn mất công xách từ Uy Hải về nữa.

Anh ta không cảm ơn thì thôi đi, còn nói là quần áo rách rưới!
Trong lòng Lê Mỹ Gia âm thầm mặc niệm hai từ bình tĩnh rất nhiều lần mới nhịn được cơn giận, có điều cô sợ mình nghe Hoàng Tử Hiên nói tiếp sẽ không nhịn được đập anh, nên trực tiếp đứng dậy bỏ lại một câu “Tôi muốn ăn mì trứng” rồi đi lên lầu.
Nhìn theo bóng lưng bị mình làm cho giận run lên, Hoàng Tử Hiên nhếch miệng nở nụ cười xấu xa.

Sao anh có thể không biết mấy hãng hàng hiệu xa xỉ này chứ, anh chỉ cố ý chọc tức Lê Mỹ Gia một chút thôi, ai bảo cô luôn sai anh như sai bảo mẫu, còn lừa gạt anh ký hợp đồng bá vương.
Hoàng Tử Hiên vui vẻ ôm “Phần thưởng” Lê Mỹ Gia đưa cho mình về phòng, sau đó mới vui vẻ xuống nhà nấu mỳ tôm trứng cho cô.

Anh vừa thái xong cà chua, đập xong trứng gà, thì Lê Mỹ Gia đã thay quần áo xong bước xuống.
Cô cố ý đến xem Hoàng Tử Hiên nấu mỳ trứng thế nào, hương vị ngon y hệt như mẹ cô nấu.

Chỉ là bao nhiêu năm như vậy rồi, cô vẫn chưa học được cách nấu, mỗi lần làm xong đều tạo ra một tác phẩm thất bại.
Nhìn dáng vẻ đang bận rộn trước bàn bếp của Hoàng Tử Hiên, khóe miệng Lê Mỹ Gia khẽ cong lên nở nụ cười thỏa mãn.


Cô nghĩ nếu Hoàng Tử Hiên là chồng mình, có vẻ cũng không tệ lắm, mình phụ trách kiếm tiền nuôi gia đình, anh ở nhà nấu cơm chăm con, hình như rất hài hòa.
Kính coong, kính coong, kính coong.
Khi Lê Mỹ Gia đang nghĩ đến điều này, đột nhiên có tiếng chuông cửa vang lên.

Tiếng chuông ấy lập tức khiến Lê Mỹ Gia tỉnh táo lại, khi ý thức được mình vừa suy nghĩ điều gì, khuôn mặt cô đỏ ửng lên.
Hoàng Tử Hiên nghe thấy tiếng chuông quay đầu lại, đúng lúc trông thấy sắc mặt đỏ bừng của Lê Mỹ Gia, anh không khỏi cảm thấy kỳ lạ, hỏi: “Cô đỏ mặt cái gì?”
“Ai, ai đỏ mặt? Chỉ là… Tôi nóng thôi, Đúng, là do nóng, trong phòng bếp quá nóng.” Lê Mỹ Gia vội vàng tìm một lý do sứt sẹo để phủ nhận.
“Nóng à?” Hoàng Tử Hiên sờ trán mình: “Không nóng mà, tôi đứng gần bếp thế này còn không cảm thấy nóng.”
“Chính là nóng.” Lê Mỹ Gia nói xong vội vàng quay người đi ra ngoài: “Tôi đi mở cửa.”
Thấy dáng vẻ chạy trối chết của cô, Hoàng Tử Hiên cười khà khà, thầm nghĩ chắc chắn Lê Mỹ Gia đang lén lút có ý đồ xấu với mình.

Không hổ là người mang đến cảm giác lo lắng về sự an toàn thân thể cho mình, cô ấy là bà chủ, lỡ như cô ấy có nhu cầu đến tìm mình, mình nên đồng ý hay là không đồng ý nhỉ?
Lê Mỹ Gia vội vàng ra khỏi biệt thự, hít thở sâu vài hơi khí lạnh bên ngoài mới tỉnh táo lại, cô sờ lên mặt mình cảm thấy không đỏ không nóng nữa, mới ra mở cửa.
Cửa lớn vừa mở ra, Lê Mỹ Gia đã nhìn thấy một cô gái xinh đẹp đang đứng bên ngoài, cô vẫn chưa kịp hỏi thân phận của đối phương, đối phương đã kinh ngạc nói trước một tiếng: “Là cô à, Lê Mỹ Gia.”
“Cô biết tôi?” Lê Mỹ Gia nghe thấy đối phương gọi tên mình, không khỏi quan sát kỹ cô ta một chút.

Một cô gái xinh đẹp như vậy nếu như mình đã từng gặp, chắc chắn không thể không có một chút ấn tượng nào.

Thế nhưng Lê Mỹ Gia cẩn thận nghĩ kỹ lại, vẫn không nhớ ra được mình đã từng gặp đối phương chưa.
Trương Tiểu Lệ gật đầu: “Lần trước khi ở cục cảnh sát, tôi đã gặp cô rồi.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận