Tôi Và Khách Trọ Nữ 23 Tuổi


Lê Mỹ Gia, hai mươi tư tuổi, cao một mét bảy mươi, tốt nghiệp ngành kinh tế thuộc đại học Harvard ở Mỹ, hai bằng thạc sĩ, thiên kim của chủ tịch tập đoàn Thịnh Thế…
Kim Kỵ Dung xem một lượt các tin tức về Lê Mỹ Gia, nhìn thấy bối cảnh của cô, trên mặt anh ta xuất hiện nụ cười đầy thâm ý, nhìn qua có vẻ như là ân oán trong gia đình giàu có.
Lúc anh ta đang nghĩ đến chuyện này, màn hình di động đột nhiên hiển thị có người gọi đến, Kim Kỵ Dung nhìn thấy ba mình gọi tới, thì vội vàng nghe máy.
“Thằng nhóc thối, lại đang ở trên giường con bé nào hả?” Tiếng cười hì hì của ba Kim truyền đến từ đầu kia điện thoại.
“Cái gì cái gì cơ, con trai ba là loại người trầm mê nữ sắc, ăn chơi trác táng không làm việc đàng hoàng sao?” Kim Kỵ Dung vừa nghe thấy lời ông ta nói, lập tức không vui, ba ngày rồi anh ta chưa chạm vào phụ nữ đấy, có được không?
Đầu bên kia điện thoại, ba Kim yên lặng một lúc, sau đó nói: “Ba nghĩ đi nghĩ lại rồi, hình như con trai ba chính là loại người ấy.”
Kim Kỵ Dung tức hộc máu: “Con rất nghi ngờ không biết con có phải do ba sinh ra không, con nói cho ba biết, bây giờ con đang ở văn phòng thám tử đấy.”
“Con đừng nghi ngờ ba, ba có thể chắc chắn nói cho con biết, con không phải do ba sinh ra, con là do mẹ con sinh, nhưng mà khẳng định là giống nòi của ba, ha ha…” Ba Kim cao giọng cười to.
Thiếu chút nữa Kim Kỵ Dung đã ngã từ trên ghế xuống đất, người ba già rồi còn không đứng đắn này, anh ta thật sự không muốn nhận nữa, rất mất mặt.”
Ba Kim cười xong mới nhớ tới nửa câu sau con trai mình nói, kỳ quái hỏi: “Con đến văn phòng thám tử làm gì? Xem trong phòng có nhiều bụi hay không à?”
“Hừ, ba đừng xem thường con.

Hôm nay vừa mở cửa con đã nhận được một vụ làm ăn đó, còn là đơn hàng lớn nữa, thù lao mười vạn.” Kim Kỵ Dung kiêu ngạo nói.
“Mười vạn!” Ba Kim trừng mắt: “Thật hay giả?”
“Vô cùng chân thật.” Kim Kỵ Dung gật đầu.
Ba Kim cười phá lên: “Ai lại ngốc nghếch như vậy, tìm con làm thám tử tư, con đừng để ba mất mặt xấu hổ nữa, ảnh hưởng đến danh tiếng của văn phòng thám tử.


Ba cảnh cáo con, nếu con làm hỏng danh tiếng, chú Bảo chắc chắn sẽ đánh cho con một trận.”
“Làm gì có ai đả kích con ruột mình như ba thế? Tiền đặt cọc con đã nhận rồi, nói gì thì nói con cũng phải đi Long Thành một chuyến.” Kim Kỵ Dung không sợ chết nói.
“Chỗ nào? Con nói con đến chỗ nào?” Ba Kim vừa nghe thấy lời con trai nói, vội vàng xác nhận lại.
“Long Thành đó, ở ngay cách vách, không xa.

Ba nói với mẹ con một tiếng, mấy ngày này con sẽ không về nhà.” Kim Kỵ Dung thông báo.
“Ông nội nhà anh, thằng nhóc thối này, không cho phép đến Long Thành, có nghe thấy không?” Sau khi xác định mình không nghe lầm, ba Kim lập tức xù lông nổi giận.
Kim Kỵ Dung khó hiểu hỏi: “Vì sao? Ba có bồ nhí ở Long Thành, sợ con phát hiện à? Không sao cả, cho dù có phát hiện con cũng sẽ không nói cho mẹ con biết đâu, đàn ông mà, con hiểu.”
“Con thì biết cái gì.” Kim phụ hừ một tiếng: “Cậu chủ ở Long Thành, có phải con muốn nhân cơ hội này đi tìm cậu ta không? Không phải ba đã nói với con rồi sao, nhà họ Hoàng đã hạ lệnh, bất kỳ thế lực nào của nhà họ Hoàng đều không được giúp cậu ta.

Con dám đi tìm cậu ta, có phải muốn ăn đòn không?”
Kim Kỵ Dung sửng sốt, la oai oái: “Con quên mất chuyện này rồi, vậy phải làm sao bây giờ, con đã nhận tiền rồi, hợp đồng cũng đã ký rồi, vi phạm hợp đồng phải bồi thường năm trăm vạn đó.”
“Năm trăm vạn thì năm trăm vạn, không phải ông đây không bồi thường nổi.” Ba Kim tiền nhiều như nước nói.
“Như vậy không được, con không thể phá của như thế.

Năm trăm vạn đủ cho một gia đình nghèo khổ tiêu mấy đời đó.

Ba yên tâm, con hứa mình sẽ không đi tìm cậu chủ, con chỉ đi điều tra một việc nhỏ thôi, rất nhanh sẽ quay về.”  Kim Kỵ Dung nói xong thì kêu alo alo vài tiếng: “Ba nói cái gì, tín hiệu chỗ con không tốt, cứ như vậy nhé.”

Nói xong anh ta nhanh tay bấm nút tắt máy, sau đó quyết đoán tắt cả nguồn.
Ba Kim ở nhà gọi lại mấy lần đều nghe thấy âm báo đối phương đã tắt máy, khiến ông ta tức giận dậm chân: “Tức chết tôi rồi, ngay cả lời ba nó, nó cũng không thèm nghe.”
“Có chuyện gì thế, nhìn ông sốt ruột kìa.” Mẹ Kim ở bên cạnh bình tĩnh hỏi.
Sau đó ba Kim kể lại chuyện vừa rồi cho vợ mình nghe, cuối cùng còn nói thêm: “Bà nói xem phải làm sao bây giờ, Kỵ Dung với cậu chủ thân thiết với nhau từ nhỏ, tôi thấy từ khi nó biết chuyện cậu chủ ở Long Thành, nó đã bắt đầu nghĩ đến chuyện đi tìm cậu ta rồi.”
“Tìm thì tìm thôi, hai đứa nó không gặp nhau nhiều năm như vậy rồi, gặp gỡ ôn chuyện thì làm sao?” Mẹ Kim vừa nghe thấy việc này, bà lại càng bình tĩnh hơn.
“Phụ nữ các bà thì hiểu cái gì? Mấy vị phu nhân của nhà họ Hoàng đã ra lệnh, không cho phép chúng ta giúp cậu chủ từ lâu rồi.

Kỵ Dung làm vậy không phải công khai kháng lệnh sao?” Ba Kim nói.
Mẹ Kim trừng ông ta một cái: “Chính vì tôi là phụ nữ, nên tôi mới hiểu nỗi lòng của phụ nữ.

Mặc dù các vị phu nhân nói thế, nhưng nếu cậu chủ thật sự gặp phải chuyện gì, bọn họ còn lo lắng sốt ruột hơn bất cứ kẻ nào.

Cậu chủ là đứa trẻ nhỏ nhất nhà họ Hoàng, có ai không thương cậu như cục cưng.

Ngay cả mấy người các ông cũng thương cậu ta nhiều hơn người khác nữa là.

Yên tâm đi, các vị phu nhân sẽ không trách chúng ta đâu.”

Những lời này của mẹ Kim giống như xé tan mây mù, lập tức khiến ba Kim hiểu ra, ông ta cười hì hì nói: “Quả nhiên vẫn là phụ nữ hiểu phụ nữ nhất.”
Mẹ Kim cười dịu dàng: “Tấm lòng người mẹ trong thiên hạ đều giống nhau.”

Mặc dù Lê Mỹ Gia cho anh nghỉ mấy ngày, nhưng mà hôm nay Hoàng Tử Hiên cũng không nhàn rỗi ngủ nướng.

Nhân lúc Lê Mỹ Gia có việc không ở nhà, không cần phải nấu cơm cho cô ấy, Hoàng Tử Hiên chăm chỉ ăn sáng xong lại bắt đầu đi in một đống quảng cáo, sau đó ôm đống tờ rơi ấy đi dán quảng cáo cho thuê nhà khắp con phố.
Long Thành là đô thị loại một, cho dù là có phải hai ngày nghỉ cuối tuần hay không, người và xe cộ trên đường đều tấp nập.

Hoàng Tử Hiên cố ý chọn một con phố phồn hoa, dọc theo lề đường, trên mỗi cột đèn cách nhau mười mấy hai mươi mét anh lại dán một tờ quảng cáo.
Cứ như thế mất gần nửa ngày, xấp quảng cáo trong tay Hoàng Tử Hiên đã thấy đáy.
Bộp!
Khi dán đến tờ quảng cáo thứ chín mươi chín trên cột đèn đường, Hoàng Tử Hiên cuộn mấy tờ còn dư lại kẹp dưới nách, xoa tay dậm chân, híp mắt nhìn nội dung quảng cáo chữ đen trên nền trắng.
Cho thuê.
Hiện giờ tôi đang có một căn biệt thự ba tầng gần biển, đã để không nhiều năm, muốn cho người ngoài thuê, yêu cầu như sau.
Thứ nhất: Là con gái còn độc thân.
Thứ hai: Vẻ ngoài xinh đẹp.
Thứ ba: Chân dài eo thon.
Thứ tư: Phù hợp với yêu cầu trên, giảm nửa tiền thuê nhà.
Ghi chú đặc biệt: Vị trí địa lý của căn biệt thự cực tốt, giao thông thuận tiện, sau lưng dựa núi, mặt hướng về phía biển rộng, xuân về hoa nở, là nhà cho thuê có một không hai, số phòng có hạn, thuê càng sớm càng tốt.
Địa chỉ: Căn biệt thự số chín trang viên Nathan

“Sao cứ có cảm giác còn thiếu chút gì đó nhỉ?” Nhìn nội dung tờ quảng cáo lần thứ chín mươi chín, lần thứ chín mươi chín Hoàng Tử Hiên giơ tay lên vuốt lại tóc bị gió Tây Bắc thổi thành ổ gà, trong lòng buồn bực lầm bầm.
“Không có số điện thoại.” Một giọng nói trong trẻo xen lẫn gió Tây Bắc truyền vào trong tai Hoàng Tử Hiên.
Hoàng Tử Hiên hối hận vỗ trán một cái: “Bảo sao tôi dán quảng cáo cả một buổi sáng, vẫn không thấy ai gọi điện thoại cho tôi, nhà cho thuê ưu việt như thế, không lý nào lại không có ai gọi điện hỏi giá.”
“Ha…” Một tiếng cười lạnh lùng trong trẻo vang lên.
Hoàng Tử Hiên không nhận ra giọng nói này có chút quen tai, anh ngây ngô cười quay đầu lại nói lời cảm ơn: “Cảm ơn nhé, em… Mẹ kiếp, sao lại là cô, âm hồn không tan à?”
“Tôi cũng muốn biết rốt cuộc ai mới là âm hồn không tan đây.” Trương Tiểu Lệ duỗi tay xé tờ quảng cáo Hoàng Tử Hiên vừa dán lên xuống, nheo mắt lại, nở nụ cười không có ý tốt: “Chẳng lẽ anh không biết dán quảng cáo lung tung trên đường cái là phạm pháp sao?”
Khóe miệng Hoàng Tử Hiên co giật, thấy hôm nay Trương Tiểu Lệ không mặc cảnh phục, anh mới yên tâm nói: “Trái pháp luật hay không, không cần cô quan tâm, Hơn nữa, vấn đề này cũng không thuộc thẩm quyền của cảnh sát hình sự các cô.”
“Cho dù có mặc cảnh phục hay không, có đi làm hay không, tôi vẫn là cảnh sát, nhìn thấy có người phạm tội, tôi có nghĩa vụ phải bắt lại.” Trương Tiểu Lệ nói xong thì bắt lấy tay Hoàng Tử Hiên: “Theo tôi về cục cảnh sát.”
“Lại đến cục cảnh sát làm gì?” Hoàng Tử Hiên ôm cột đèn đường không đi, hỏi.
“Nộp tiền phạt, tôi đã theo dõi anh suốt quãng đường, tất cả cột đèn trên con phố này đều bị anh dán quảng cáo lên, dựa theo quy định của thành phố, anh phải nộp phạt hai nghìn tệ.” Trương Tiểu Lệ cất tờ quảng cáo vào túi, giữ lại làm chứng cứ.
Hoàng Tử Hiên kêu lên một tiếng, tốt bụng nhắc nhở: “Theo cô về cũng được thôi, nộp tiền phạt cũng không thành vấn đề, tôi chỉ lo lắng cho cô thôi.

Bắt tôi về lần nữa, khéo đội trưởng của các cô sẽ cho cô đi quét rác, hoặc là trông cửa đó.”
“Quét rác thì quét rác, trông cửa thì trông cửa.

Tôi không thể để người như anh tùy tiện phá hoại cảnh quan nơi công cộng được.” Trương Tiểu Lệ không châm chước chút nào, nói.
Khóe miệng Hoàng Tử Hiên co giật, tiện tay chỉ một cái: “Chị à, người phá hoại cảnh quan nơi công cộng nhiều như vậy, sao chị chỉ nhằm vào mỗi mình tôi?”
“Tôi không nhìn thấy người khác, tôi chỉ nhìn thấy mỗi anh thôi.” Trương Tiểu Lệ nói.
“Không phải chứ, cô đã thích tôi đến tình trạng này rồi cơ à, ngoài tôi ra trong mắt cô không còn nhìn thấy ai khác sao?” Hoàng Tử Hiên trưng ra vẻ mặt lo sợ vì được để mắt đến..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui