Tôi Và Khách Trọ Nữ 23 Tuổi


Thấy Hoàng Tử Hiên đi ra, Trương Tiểu Lệ lập tức đứng dậy kéo tay anh nói: “Trời tối rồi, chúng ta mau về nhà đi.”
Hiển nhiên là Trương Tiểu Lệ không muốn Hoàng Tử Hiên dây dưa với Hoàng Cừu nữa, không thì nếu Hoàng Cừu lại bày trò đánh cược gì đó, cái mạng nhỏ của Hoàng Tử Hiên cũng sắp vứt được rồi.
“Được, về nhà thôi.” Hoàng Tử Hiên khẽ mỉm cười, không nhìn Hoàng Cừu nữa, cả đám người đi ra từ một bên khác.
“Hoàng Tử Hiên.”
Hoàng Cừu gọi với theo anh ở sau lưng, vậy nhưng Hoàng Tử Hiên lại không có ý định dừng lại.
“Cuối cùng sẽ có một ngày tôi bắt các người phải thả ông ấy ra, để ông ấy đi ra khỏi nơi đó một cách quang minh chính đại.” Mặc kệ Hoàng Tử Hiên có dừng lại hay không, Hoàng Cừu vẫn nói ra câu tiếp theo.
Hoàng Tử Hiên cười lạnh, không quay đầu lại nói: “Tin tôi đi, ở yên trong đó chính là nơi tốt nhất dành cho ông ta rồi.

Mà tôi sẽ không để anh được vào đó đoàn tụ với ông ta đâu, tôi sẽ giết anh, ngày này không còn quá xa.”
Két…
Nắm tay của Hoàng Cừu không tự chủ được siết chặt lại, nhất là khi nhìn thấy Trương Tiểu Lệ kéo tay Hoàng Tử Hiên lại càng khiến anh ta thấy nhức mắt.

Anh ta nhất định sẽ khiến Hoàng Tử Hiên phải mất đi tất cả mọi thứ mà anh đang có, mà ngày đó cũng sẽ không còn quá xa.
“Rốt cuộc anh và tên Hoàng Cừu đó có thâm cừu đại hận gì vậy? Cả hai người đều có họ Hoàng, chẳng lẽ là thân thích với nhau sao?” Sau khi đã đi xa, Trương Tiểu Lệ mới hỏi ra câu hỏi đã khiến cô nghi ngờ gần nửa ngày.
“Thù giết sư!” Hoàng Tử Hiên trầm giọng nói: “Chuyện này một lời khó nói hết, tóm lại hai chúng tôi là kẻ thù anh chết tôi sống.

Con người anh ta rất thâm hiểm, sau này nếu còn trông thấy anh ta ở những chỗ khác thì cô đứng dính líu gì đến anh ta, biết chưa?”
Cho tới bây giờ, Trương Tiểu Lệ vẫn chưa từng nhìn thấy Hoàng Tử Hiên nghiêm túc như vậy nên có thể thấy rằng Hoàng Cừu không chỉ là tử địch hay kình địch với anh, cô chỉ biết nghe lời gật đầu theo anh.
“Thiếu chủ, lúc nãy khi so tài với nhau, cậu có cảm nhận được thực lực của Hoàng Cừu không?” Sau khi Hoàng Tử Hiên đã dặn dò Trương Tiểu Lệ xong, Hình Thiên mới hỏi.
Hoàng Tử Hiên vuốt cằm nói: “Vào những lúc cuối cùng, anh ta mới chịu bộc phát thực lực, dùng nội lực để nhấc bay chiếc xe máy lên nên tôi nghĩ rằng anh ta cũng phải đạt Ngự Thể cảnh nhị phẩm.


Dù vậy, tôi cũng không chắc chắn rằng liệu anh ta có giấu giếm gì không, có lẽ sức mạnh thực sự sẽ cao hơn mức này không ít.”
“Tôi cũng nghĩ rằng anh ta đang che giấu thực lực thật sự, cậu xem cao thủ bên cạnh anh ta nhiều như mây, sau lưng còn có một tổ chức Avengers, tu vi chắc chắn không thể chỉ đạt mức Ngự Thể cảnh nhị phẩm được.” Hình Thiên tán đồng nói.
Nghe vậy, Kim Kỵ Dung thở dài rồi nói: “Dù anh ta có tu vi gì thì trước mắt, anh ta cũng sẽ không định chiến đấu một mình với Thiếu chủ.

Nếu anh ta muốn báo thù thay cho Hoàng Dương thì chắc chắn sẽ phải hạ gục Thiếu chủ, thậm chí là còn cả nhà họ Hoàng.

Chúng ta phải nhanh chóng nâng cao phòng thủ ngay, không thì cứ chạm mặt Hoàng Cừu một cách không hề phòng bị như vậy sẽ rất nguy hiểm.”
“Ừ, nhất định phải chú ý đến những hành động của anh ta.

Anh ta được Hoàng Dương đào tạo nên, năm đó khi đối phó với ba tôi, thủ đoạn của Hoàng Dương cũng rất thâm hiểm, thích giở trò quỷ ở sau lưng.

Bây giờ anh ta đã trở về thì chắc chắn cũng không thể thiếu được những mánh khóa của ba anh ta.” Hoàng Tử Hiên gật đầu phân phó.
Kim Kỵ Dung và bốn người Hình Thiên gật đầu, bọn họ đều hiểu ý của Hoàng Tử Hiên.

Hoàng Cừu chắc chắn sẽ sử dụng cách mượn dao giết người, một trong những thủ đoạn âm hiểm để báo thù họ hàng.

Mà điều đầu tiên bọn họ cần làm chính là phải chuẩn bị sẵn sàng trước những kẻ thù hiện tại của Hoàng Tử Hiên, chẳng hạn như Cửu Long Thập Bát hội.
Trương Tiểu Lệ lẳng lặng nghe bọn họ nói chuyện, mặc dù không hiểu gì cho lắm nhưng về cơ bản thì có thể chắc chắn một chuyện.

Đó chính là mối thù giữa Hoàng Tử Hiên và Hoàng Cừu xuất phát từ cha chú của bọn họ.


Có lẽ giữa bọn họ không hề có bất kỳ ân oán nào mà chỉ vì hận thù giữa cha chú mà mới khiến bọn họ trở thành kẻ thù như bây giờ.
Phụ trái tử thường, khi nào mới oan oan tương báo?
Trương Tiểu Lệ âm thầm lắc đầu, không khỏi thấy lo lắng thay cho Hoàng Tử Hiên.
Nỗi lo ấy kéo dài rất lâu, đến tận khi đã về nhà, cô vẫn chưa hoàn hồn từ nỗi lo lắng.
“Hình như Mỹ Gia vẫn chưa về, cô gọi điện hỏi cô ấy xem tối nay muốn ăn cái gì, tôi đi nấu cơm.” Cho đến khi Hoàng Tử Hiên khẽ đẩy cô, cô mới mờ mịt hoàn hồn lại, ‘à’ một tiếng rồi đi gọi điện thoại.
Hoàng Tử Hiên cũng không nghĩ xem tại sao cô lại lơ đãng mà chỉ đi thẳng vào phòng bếp.
Một lát sau, Trương Tiểu Lệ đi vào, nói với anh rằng Lê Mỹ Gia đã bị Lê Tinh Hà gọi về nhà họ Lê để ăn tối.
“Ừ, chắc Hạ Mạt cũng không về đâu.

Thế thì hai chúng ta cứ ăn đại cái gì đó đi.” Hoàng Tử Hiên gật đầu nói.
“Anh bị thương mà, còn chảy máu nữa.

Sao có thể ăn đại cái gì đó được, phải bồi bổ tốt một chút chứ.

Anh mau ra ngoài để nghỉ ngơi đi, tối nay để tôi nấu cho.” Trương Tiểu Lệ vừa nói vừa xắn tay áo lên, còn muốn đẩy Hoàng Tử Hiên ra ngoài.
Hoàng Tử Hiên bất ngờ nói: “Từ khi nào mà cô lại biết nấu cơm thế?”
“Có biết đâu.” Trương Tiểu Lệ lắc đầu nói: “Nhưng mà tôi xem anh nấu cơm nhiều lần rồi, nếu chỉ làm dựa theo thì vẫn có thể làm được.”
Khóe miệng Hoàng Tử Hiên giật giật: “Hay là để tôi làm cho, tôi sẽ cô đốt cháy cả phòng bếp mất.”
“Anh có ý gì đấy, tôi nói cho anh biết, anh đừng có mà xem thường tôi.


Trước kia không biết nấu cơm là do tôi không muốn học, nếu tôi chịu bỏ công học thì chắc chắn sẽ không nấu dở hơn anh đâu.” Trương Tiểu Lệ tức giận trợn mắt nhìn Hoàng Tử Hiên.
“Thật không vậy?” Hoàng Tử Hiên không thể tin Trương Tiểu Lệ được, yếu ớt nói: “Tôi ít đọc sách lắm, cô đừng có mà gạt tôi.”
Miệng Trương Tiểu Lệ đã sắp phồng to, cô chỉ tay ra ngoài cửa: “Anh đi ra ngoài đi, tôi không muốn nói chuyện với anh nữa.”
Hoàng Tử Hiên ‘ặc’ một tiếng, thấy Trương Tiểu Lệ vẫn kiên quyết muốn nấu cơm, lại không thể đấu lại cô nên chỉ đành xoay người ra khỏi phòng bếp: “Vậy tôi đi ngủ trước, khi nào cơm chín thì bảo tôi.”
“Đi ngủ đi, lát nữa là sẽ có cơm ngay thôi.” Trương Tiểu Lệ đảm đang nói.
Hoàng Tử Hiên lo lắng liếc nhìn bóng lưng của Trương Tiểu Lệ, trong lòng âm thầm vái A di đà phật, chỉ mong đến khi mình tỉnh dậy, phòng bếp vẫn còn khỏe mạnh.
Sau khi trở về phòng, Hoàng Tử Hiên còn có thể nghe thấy tiếng loảng xoảng truyền tới từ trong phòng bếp.

Anh cũng không để ý đến việc Trương Tiểu Lệ đang phá cái gì mà chỉ nằm dài trên giường, dần dần đi ngủ trong những tiếng ồn ào ấy.
Một giờ sau, Hoàng Tử Hiên bị giọng nói của Trương Tiểu Lệ đánh thức, anh nghe thấy cô đang gân giọng gọi mình xuống ăn cơm.

Hoàng Tử Hiên mơ màng tỉnh dậy, sau khi mở cửa phòng, anh vô thức nhìn về phía phòng bếp.

Thấy phòng bếp vẫn còn hoàn hảo không bị thương ở đâu, anh mới thở phào nhẹ nhõm.
“Mau xuống ăn cơm đi.” Trương Tiểu Lệ đang bày chén đũa, thấy Hoàng Tử Hiên đi tới, cô liền giục anh nhanh một chút.
Hoàng Tử Hiên ‘ừ ừ’ gật đầu, cất bước đi về phía bàn ăn.

Quanh chóp mũi có thể loáng thoáng ngửi thấy một mùi rất thơm, điều này khiến Hoàng Tử Hiên không khỏi sinh lòng mong đợi vừa bữa cơm tối nay do Trương Tiểu Lệ nấu.

Lúc đến gần để xem, anh cũng không hề thất vọng cho lắm, mặc dù cách bày trí không được đẹp mắt nhưng điểm cộng là mỗi món đều không cháy đen, điều này đã nằm ngoài dự liệu của Hoàng Tử Hiên.
“Sao hả? Trông cũng không tệ lắm đúng không.” Trương Tiểu Lệ cực kỳ đắc ý hỏi.
“Cũng được đấy, nhưng mà phải ăn thử mới biết được.” Hoàng Tử Hiên đáp lại cô bằng một câu trả lời khá bảo thủ.
Trương Tiểu Lệ liếc anh, cực kỳ tự tin nói: “Chờ đến khi anh ăn thử rồi thì chắc chắn sẽ hận không thể nuốt luôn lưỡi của mình.


Uống một chén canh trước đi, tôi múc cho anh.”
Vừa nói, cô vừa cầm lấy cái chén trước mặt Hoàng Tử Hiên rồi múc cho anh một chén canh.
Nhìn tô canh với đầy những lợn cợn đang nổi trên mặt nước ở giữa bàn, Hoàng Tử Hiên hỏi: “Cô có thể nói cho tôi biết đây là canh gì trước được không?”
“Canh nấm tuyết hạt sen đó, có hạt sen có nấm tuyệt còn có cả kỷ tử táo đỏ, anh không nhìn ra à? Tôi còn đặc biệt hầm canh này để giúp anh bổ máu đó.” Trương Tiểu Lệ liếc trắng mắt nói.
Hoàng Tử Hiên khóc không ra nước mắt nói: “Tôi có thể nhìn thấy nấm tuyết, hạt sen, kỷ tử và táo đỏ nhưng cô có thể giải thích cho tôi biết mấy cục lợn cợn đang nổi trên mặt nước này là cái quỷ gì không? Hầm canh nấm tuyết hạt sen mà cô còn cho bột mì làm gì vậy?”
“Không bỏ bột mì vô thì lỏng lắm, lần trước tôi thấy Y Y bỏ vô đó, sau khi bỏ bột mì vào, canh sẽ trở nên đặc hơn, hơn nữa còn ăn rất ngon.” Trương Tiểu Lệ nghiêm túc nói.
Khóe miệng Hoàng Tử Hiên co quắp, thành khẩn nói: “Mặc dù tôi vẫn chưa ăn thử canh nấm tuyết hạt sen do Giang Y Y nấu nhưng tôi có thể chắc chắn với cô rằng, cô ấy không bỏ bột mì mà là bột bắp.”
“Hả? Bột bắp?” Trương Tiểu Lệ ngây ngốc hỏi: “Bột bắp là cái gì?”
Hoàng Tử Hiên nhức đầu đỡ trán, anh cảm thấy lúc nãy mình đã đưa ra kết luận quá vội vàng.

Một cô gái ngốc đến nỗi còn chẳng thể phân biệt được bột mì và bột bắp thì bạn còn trông cậy gì vào chuyện cô ấy có thể làm ra món gì.
“Vậy là tôi bỏ sai bột rồi hả?” Thấy vẻ mặt Hoàng Tử Hiên cực kỳ mệt mỏi, Trương Tiểu Lệ yếu ớt hỏi.
“Không thì lúc nấu nước canh, có phải cô đã dùng nước nóng rồi không?” Hoàng Tử Hiên nhức đầu hỏi.
“Thế mà anh cũng biết à!” Trương Tiểu Lệ kinh ngạc mở to cái miệng nhỏ.
Hoàng Tử Hiên liếc cô: “Nhìn cái đống lợn cợn này của cô là biết ngay, nếu bỏ bột mì vào nước nóng thì nó sẽ bị vón cục lại, trở thành óc trâu như bây giờ.”
Trương Tiểu Lệ lập tức gật đầu như được khai sáng: “À à, tôi nhớ rồi, sau này không dùng nước nóng nữa.”
“Cái gì mà lần sau không dùng nước nóng nữa, phải là lần sau không bỏ bột mì nữa mới đúng.” Hoàng Tử Hiên đã sắp tức đến khóc.
“Được được, sau này không bỏ nữa.

Vậy thì đừng uống canh, ăn cơm đi, thức ăn vẫn có thể ăn được.” Trương Tiểu Lệ vội vàng đi vào trong phòng bếp lấy ra một cái chén mới cho Hoàng Tử Hiên.
Hoàng Tử Hiên thật sự không còn lòng tin nào vào những món ăn nhìn như có thể ăn được của Trương Tiểu Lệ nữa, anh do dự cầm đũa một hồi, cuối cùng vẫn chọn ăn thử đĩa trứng xào ớt trước, dù sao thì trông món đó vẫn là món vô hại nhất..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận