“Đương nhiên là tôi hiểu những gì cậu nói.
Chẳng qua…” Hoàng Tử Hiên dừng lại, một lát sau mới nói tiếp: “Chẳng qua, tôi không muốn nhìn thấy cô ấy như vậy, nếu cô ấy mệt mỏi, không chịu nổi nữa, tôi tình nguyện để cô ấy trốn sau lưng tôi, giao tất cả mọi chuyện cho tôi, tôi cũng sẽ không để bất cứ ai cướp Thịnh Thế khỏi tay Mỹ Gia.”
Nghe được lời này, Kim Kỵ Dung hơi sững sờ, một hồi lâu mới yếu ớt hỏi: “Thiếu chủ, cậu thật sự yêu Lê Mỹ Gia sao?”
“Ừ, thật sự yêu cô ấy.” Hoàng Tử Hiên không do dự thừa nhận.
“Vậy…” Kim Kỵ Dung lại càng yếu ớt hỏi: “Chuyện của cô Mạc thì tính thế nào? Hôn ước giữa cậu và cô ấy cũng không thể bị hủy bỏ.”
“Tôi sẽ cưới Phù Dao.” Hoàng Tử Hiên cũng không hề do dự trước câu hỏi này: “Chờ đến khi Mỹ Gia đã hoàn toàn nắm Thịnh Thế trong tay, tôi sẽ quay về nhà họ Mạc để thực hiện hôn ước.”
Kim Kỵ Dung biết rõ những chuyện có liên quan đến hôn ước giữa Hoàng Tử Hiên và Mạc Phù Dao.
Anh ta hoàn toàn có thể cảm nhận được Hoàng Tử Hiên là do thân bất do kỷ, vì vậy lại yếu ớt hỏi thêm lần nữa: “Thiếu chủ, cậu trả lời thật cho tôi biết chuyện này, cậu không hề có tí tình cảm nam nữ nào với cô Mạc sao?”
Lần này, Hoàng Tử Hiên không trả lời ngay, thậm chí qua một lúc lâu sau, anh vẫn không trả lời như thể không có ý định lên tiếng.
Kim Kỵ Dung biết chuyện không vui nên cười hì hì nói: “Thật ra thì cậu hoàn toàn có thể cưới cả cô Mạc và Lê Mỹ Gia mà, thậm chí còn có thể cưới cả Hạ Mạt, Trương Tiểu Lê và cả Giang Y Y đó luôn.
Để cô Mạc làm vợ cả là được, dù sao thì trông cô ấy cũng rất có oai phong của vợ cả.
Như vậy thì cũng thuận tiện cho ước mơ vượt qua cha của cậu luôn, hahaha.”
Thấy Kim Kỵ Dung cười như một kẻ gian, Hoàng Tử Hiên rất muốn cởi giày tát anh ta.
Mơ thì dễ nhưng xác suất thực hiện được lại vô cùng mong manh.
Khắp thiên hạ này có nhiều đàn ông như vậy, người may mắn như cha anh thì được bao nhiêu, có lẽ cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay để hình dung.
Nếu thật sự có thể cưới hết tất cả các cô thì không biết anh phải dùng phúc phận tu luyện của bao nhiêu đời nữa?
…
Ngày hôm sau, ba người thức dậy từ sớm.
Sau khi đã ăn bữa sáng đơn giản ở khách sạn, ba người lái xe đến thôn Tiết Trang trấn Lương Lê thuộc huyện Lê, đó mới chính là mục tiêu cuối cùng của chuyến đi này.
Khoảng một giờ sau, ba người đã đến được thôn Tiết Trang.
Sau khi dừng xe tại một chỗ ở gần cửa thôn, bọn họ định đi bộ vào để tiện đường hỏi thăm.
Xuống xe, Hoàng Tử Hiên lập tức lấy kính mát từ trong túi của Lê Mỹ Gia ra rồi đưa cho cô: “Em đeo kính mát đi.”
“Bây giờ vẫn là buổi sáng, mặt trời cũng không chói mắt.” Lê Mỹ Gia không muốn đeo.
“Ngoan, đeo lên đi.” Hoàng Tử Hiên trực tiếp đeo mắt kính lên sống mũi cô, nói: “Gương mặt em quá xinh đẹp, đi vào trong thôn sẽ dễ thu hút người khác, chúng ta phải khiêm tốn một chút.”
Lê Mỹ Gia im lặng liếc trắng mắt nhưng cũng không lấy kính xuống, bước vào thôn với một chiếc kính bản rộng ở trên mặt.
Thôn làng này có chút lạc hậu, ở thời đại nơi mỗi thôn làng đều đã có đường xi măng, ở đây vẫn còn không ít đường đất.
Dọc đường đến đây, bọn họ đã lái xe rất nhiều thôn làng, thôn này chính là thôn tệ nhất trong số đó.
Sau khi đi một hồi, họ thậm chí còn nhìn thấy vài căn nhà làm bằng bùn đất.
Mặc dù trời vẫn còn sáng nhưng dân quê cũng dậy rất sớm.
Vừa bước vào thôn, ba người đã lập tức thu hút không ít ánh mắt tò mò của mọi người, nhất là Lê Mỹ Gia, mặc dù đã đeo kính mát những khí chất đặc biệt trên người cô vẫn rất bắt mắt.
“Cô Lê, tôi cảm thấy chúng ta không thể hỏi đường một cách mù quáng vậy được.
Phải có đối tượng cụ thẻ.” Trong lúc Lê Mỹ Gia vẫn đang ngắm nhìn cảnh vật xung quanh thôn làng, Kim Kỵ Dung nói.
“Anh có đề nghị gì không?” Lê Mỹ Gia hỏi.
“Chúng ta đến tìm thôn trưởng ở đây trước đi, người có thể lên làm thôn trưởng đều là người lớn tuổi có uy tín.
Có lẽ cũng chỉ có thế hệ của ông ấy mới có thể nhớ được chút chuyện đã xảy ra từ ba mươi ba năm trước.” Kim Kỵ Dung nói ra kế sách đã suy nghĩ từ trước.
Lê Mỹ Gia cảm thấy cách này cũng được, hiệu suất lại cao nên nói: “Vậy chúng ta đến nhà thôn trưởng xem sao đi.”
“Để tôi đi cho, cô cứ nghỉ ngơi đi.” Kim Kỵ Dung không dám làm phiền Lê Mỹ Gia, vội vàng chạy đi hỏi thăm.
Chỉ chốc lát sau, Kim Kỵ Dung đã hỏi xong, anh ta dẫn theo Lê Mỹ Gia và Hoàng Tử Hiên đi đến nhà thôn trưởng.
Đường xá trong thôn có chút quanh co, dọc đường đi, Kim Kỵ Dung phải hỏi đến mấy người thôn dân rồi kết hợp lời chỉ đường của họ, cuối cùng mới tìm được nhà thôn trưởng.
Có lẽ trước đó thôn trưởng đã nhận được điện thoại của thôn dân báo rằng ba người trẻ tuổi ở vùng khác đến tìm ông nên khi ba người vẫn chưa gõ cửa, ông đã mở cửa nhà ra.
“Xin hỏi ông có phải là thôn trưởng Tiết không?” Kim Kỵ Dung tiến lên lễ phép hỏi.
Thôn trưởng Tiết là một ông lão đã sắp qua tuổi sáu mươi, hai bên tóc mai trắng xóa, trên mặt cũng đầy những vết chân chim in hằn năm tháng, mỗi khi nở nụ cười, nếp nhăn trên mặt ông dồn lại khiến ông trông vô cùng thật thà chất phác.
“Không sai, tôi chính là thôn trưởng kiêm thư ký của thôn này.
Không biết ba người đến tìm tôi là có việc gì?” Thôn trưởng Tiết nói bằng giọng ở vùng phía bắc An Huy.
May là giọng miền bắc không khó nghe như giọng miền nam, khẩu ngữ ở đây không khác mấy so với tiếng phổ thông, chẳng qua giọng điệu có chút khác biệt nhưng phần lớn vẫn có thể nghe hiểu được.
“Thôn trưởng Tiết, chúng tôi tới tìm ông là vì muốn hỏi thăm chút chuyện.
Bây giờ ông có rảnh không?” Kim Kỵ Dung trả lời.
“Rảnh, ba người muốn hỏi chuyện gì? Mau vào nhà ngồi đi.” Thôn trưởng Tiết mời ba người bọn họ vào.
Vợ của thôn trưởng Tiết thấy có người lạ đến nên nhìn chồng mình bằng ánh mắt kỳ lạ.
“Họ đến hỏi tôi chút chuyện, bà đi rót chút nước nóng cho ba người bọn họ đi, mấy ngày nay lạnh lắm.” Thôn trưởng Tiết dẫn bọn họ vào gian nhà chính rồi quay đầu nói với vợ của mình.
Vợ của thôn trưởng tưởng rằng ba người Hoàng Tử Hiên làm quan nên vội vàng chạy đi châm trà.
Thôn trưởng Tiết mời bọn họ đến ngồi xuống ghế, sau khi đã ngồi xuống hết, ông hỏi bọn họ đến đây là vì muốn hỏi chuyện gì.
Kim Kỵ Dung cũng không vòng vo, dứt khoát hỏi: “Thôn trưởng, xin hỏi trong thôn của ông có người phụ nữ nào tên là Tiết Tiếu Nhu không? Nếu bà ấy đã từng là người trong thôn của ông thì hẳn đã là chuyện của ba mươi ba năm trước.
Ông thử nhớ lại xem liệu có người nào như vậy không.”
“Tiết Tiếu Nhu?” Vừa nghe đến cái tên này, thôn trưởng Tiết lập tức ngẩn người.
Lúc này, vợ của thôn trưởng đã mang ba ly trà nóng đến, lúc đưa trà cho Lê Mỹ Gia, Lê Mỹ Gia thuận miệng hỏi: “Cô ơi, xin hỏi cô có nhớ trong thôn có người phụ nữ nào tên là Tiết Tiếu Nhu không ạ?”
“Ai cơ? Tiết cái gì nhu cơ?” Vợ của thôn trưởng nghe không rõ.
“Tiết Tiếu Nhu ạ.” Lê Mỹ Gia lại lặp lại rõ ràng từng chữ thêm lần nữa.
Sau khi nghe rõ cái tên ấy, vợ của thôn trưởng cũng ngẩn người như thôn trưởng.
“Ba người có hình của cô ấy không? Nếu chỉ nghe mỗi tên thôi thì tôi không nhớ gì cả.” Sau khi suy nghĩ một hồi, thôn trưởng hỏi.
Lê Mỹ Gia gật đầu, lấy tấm hình chụp Tiết Tiếu Nhu mà cô đã mang theo lúc đến đây ra rồi đưa cho vợ của thôn trưởng đang ở gần cô nhất.
Vợ của thôn trưởng nhận lấy rồi cùng xem với thôn trưởng, khi đã thấy rõ người trong hình, cả hai người đều kinh ngạc kêu một tiếng: “Đây chẳng phải là Tiếu Nhu sao?”
“Hai người biết bà ấy sao?” Nghe vậy, Lê Mỹ Gia kích động hỏi.
“Biết, sao có thể không biết cho được.
Tiếu Nhu nhỏ hơn chúng tôi vài tuổi, từ nhỏ đã luôn quấn quít cùng nhau trưởng thành.
Lúc nãy khi nghe mọi người nói cái tên ấy, tôi vẫn chưa nhớ ra được, bây giờ nhìn hình rồi thì mới nhớ ra ngay.
Ba người là gì của cô ấy vậy, sao lại đến đây để tìm cô ấy, cô ấy đã không còn ở đây từ lâu rồi.” Vợ của thôn trưởng nói.
Sau khi đã chắc chắn nơi này chính là cố hương của Tiết Tiếu Nhu, Lê Mỹ Gia kích động không thôi, cô giơ tay muốn lấy kính mát xuống nhưng lại bị Hoàng Tử Hiên ngăn cản lại.
Hoàng Tử Hiên lắc đầu với cô rồi quay đầu nói với vợ của thôn trưởng: “Chúng tôi được người ta nhờ đến tìm bà ấy, cô này, nếu cô vẫn còn nhớ bà ấy thì không biết cô có còn nhớ chuyện gì đã xảy ra với bà ấy vào năm đó không?”
“Chuyện gì cơ?” Hai vợ chồng thôn trưởng Tiết đồng thanh hỏi.
“Chính là chuyện trong tờ báo này đây.” Hoàng Tử Hiên tỏ ý Kim Kỵ Dung hãy lấy tờ báo ra cho bọn họ xem.
Kim Kỵ Dung lấy tờ báo ra rồi lật đến bản tin hôm đó cho bọn họ xem.
Vợ của thôn trưởng không biết chữ nên để cho thôn trưởng Tiết đọc cho bà nghe.
Thôn trưởng Tiết không đọc lên ngay mà tự mình xem trước.
Cuối cùng, ông mới thấp giọng nói cho vợ biết, trên mặt vợ của thôn trưởng lập tức lộ vẻ hiểu rõ.
“Cô chú ơi, lần này chúng tôi đến đây là vì muốn biết rõ chân tướng chuyện này.
Liệu sự thật có giống như những gì mà tờ báo này đã viết không?” Lê Mỹ Gia căng thẳng hỏi, cô rất sợ sẽ nghe thấy câu trả lời khẳn định của bọn họ, bởi vì cô biết rõ mẹ mình chắc chắn sẽ không thể làm ra chuyện như vậy được.
Thôn trưởng Tiết thở dài, vợ của thôn trưởng Tiết cũng thở dài.
Cuối cùng, vợ của thôn trưởng cất lời: “Chuyện này đã trôi qua quá lâu, rốt cuộc khi đó mọi chuyện thế nào, chúng tôi cũng không biết.
Thế nhưng cha mẹ của Tiếu Nhu vẫn luôn bảo rằng cô ấy bị cưỡng gian, chúng tôi cũng không tin rằng Tiếu Nhu sẽ làm ra chuyện đó.
Vậy mà cuối cùng tòa án vẫn xử như vậy, người khác không muốn tin cũng phải tin.”
Những lời này khiến trong lòng Lê Mỹ Gia lộp bộp, cô lập tức hỏi: “Vậy cha mẹ của bà ấy vẫn còn sống chứ?”
“Chết từ mấy năm trước rồi, hai bọn họ đều rất đáng thương.
Bởi vì bị chuyện kích thích mà đầu óc Tiếu Nhu dần trở nên không bình thường, không thích nói với ai câu nào cả.
Sau đó, một người đàn ông ở vùng khác đến nơi này, bảo là muốn kết hôn với cô ấy.
Cả hai ông bà đều gả Tiếu Nhu cho anh ta, nào ngờ sau khi kết hôn, bọn họ cũng không tìm thấy cô nữa.
Đến tận trước khi chết, cả hai ông bà vẫn không được gặp con gái một lần cuối, tang sự đều do mọi người trong thôn lo liệu.” Vợ của thôn trưởng nói.
“Chết… Đã chết rồi sao?” Lê Mỹ Gia rất khó chịu, hơn nữa còn vô cùng đau khổ.
Vất vả lắm cô mới tìm được cố hương của mẹ, vừa nghe thấy tin tức liên quan tới ông bà ngoại thì lại là tin xấu, chuyện này khiến cô rất muốn khóc.
“Thôn trưởng Tiết, không biết liệu có còn người nào liên quan đến chuyện kia còn sống không?” Trong lúc yên lặng, Kim Kỵ Dung hỏi.
Thôn trưởng Tiết nói: “Chuyện đó xảy ra ở trường học nên có lẽ hiệu trưởng lúc đó sẽ biết nhiều chuyện hơn một chút.
Ba người nên đến hỏi ông hiệu trưởng ấy thử.”
“Nhà của vị hiệu trưởng ấy ở đâu?” Kim Kỵ Dung biết mà còn hỏi.
“Trường học ở trấn trên, nhà của ông hiệu trưởng ở ngay bên cạnh trường học, chỉ cần hỏi đường một chút là sẽ có thể tìm ra ngay.” Thôn trưởng Tiết nói.
Hoàng Tử Hiên đứng dậy nói: “Cảm ơn hai người, thế thì chúng tôi làm phiền nữa.”
Vừa nói, anh vừa kéo Lê Mỹ Gia dậy, tỏ ý Lê Mỹ Gia hãy rời đi thôi.
Đi được hai bước, Lê Mỹ Gia lại bỗng nhiên dừng lại hỏi: “Cô ơi, bây giờ nhà họ Tiết vẫn còn đó chứ?”
“Còn thì vẫn còn nhưng mà đã không có ai đến đó nhiều năm lắm rồi, trên tường cũng bắt đầu mọc cỏ.” Vợ của thôn trưởng nói.
“Vậy có thể phiền cô dẫn tôi đến đó một chút được không?” Lê Mỹ Gia nhịn khóc thỉnh cầu.
Vợ của thôn trưởng gật đầu: “Được, chỗ đó không xa nhà tôi lắm, để tôi dẫn mọi người đến xem.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...