Tôi Và Khách Trọ Nữ 23 Tuổi


“Đại thiếu gia, sao cậu lại đoán ra việc Hoàng Tử Hiên nhất định sẽ dùng phương thức như vậy để đáp lễ Nghiêm Thái Dung thế?” Sau khi người đàn ông trầm mặc một hồi, cuối cùng vẫn nhịn không được tò mò hỏi.
Bộp!
Đại thiếu tướng lật một trang kinh thánh, chiếc nhẫn trên ngón trỏ lướt qua ánh đèn, khúc xạ ra một tia sáng chợt lóe từ trên khuôn mặt tuấn lãng của anh ta: “Chuyện này rất khó phỏng đoán sao, sống chết chính là thế đối lập.

Có chuyện gì có thể mang đến cho việc vui mừng tác động mãnh liệt, không thể nghi ngờ gì chính là tang sự.

Nếu Hoàng Tử Hiên không làm như vậy, thì tôi mới cảm thấy có phần bất ngờ.”
Người đàn ông nghe vậy cười: “Khó trách thiếu gia sẽ đưa ra chủ ý này cho Nghiêm Thái Dung, thì ra dự đoán được chính xác Hoàng Tử Hiên sẽ giúp Lê Mỹ Gia phản kích.

Vậy thì trải qua chuyện tối nay, mâu thuẫn giữa Nghiêm Thái Dung và Lê Mỹ Gia sẽ hoàn toàn gia tăng.

Đại thiếu gia, ngài cảm thấy Nghiêm Thái Dung sẽ dùng phương thức gì để trả thù Lê Mỹ Gia đây?”
“Trong tay bà ta nắm chắc chỗ hiểm của Lê Mỹ Gia, không gì khác hơn là chuyện của mẹ ruột của cô ấy.

Có điều đây cũng là chỗ hiểm của Lê Tinh Hà bảy tấc, Nghiêm Thái Dung không dám dùng việc này đối phó Lê Mỹ Gia, hơn phân nửa là bắt đầu hạ thủ từ chỗ khác.” Đại thiếu gia nói.
“Nếu không thì chúng ta nói tin tức này cho Lê Mỹ Gia, sau đó để Lê Mỹ Gia tự mình vạch trần chân tướng?” Người đàn ông đề nghị hỏi.
Đại thiếu gia lắc đầu: “Không cần chúng ta ra vào, tôi đoán rất nhanh lại có kịch hay để xem.”
Người đàn ông cười gật gật đầu, lại nói: “Còn có một chuyện muốn báo cáo với đại thiếu gia.”
Đại thiếu gia ừ một tiếng, ý bảo người này nói.
“Tối hôm qua tử kim đằng đập phải được dường như rất quan trọng với Hoàng Tử Hiên, thuộc hạ của hắn ta đã bắt đầu điều tra tin tức của ngài.” Người đàn ông báo cáo.

Trong ánh mắt đại thiếu gia cuối cùng cũng tỏ vẻ bất ngờ, điều này quả thật có chút khó lường, nếu thật sự rất quan trọng, vậy thì tại sao tối qua anh lại có thể dễ dàng buông tha đây?
“Bọn họ đang điều tra cái gì?” Trong giọng điệu của đại thiếu gia pha lẫn chút hưng phấn.
“Thân phận và địa chỉ của ngài.” Người đàn ông trả lời.
Đại thiếu gia thoáng suy nghĩ chốc lát, sau đó lập tức ra lệnh: “Có thể lộ địa chỉ ở nơi này cho bọn họ.”
“Vâng.” Người đàn ông đáp ứng, mọi thứ đã được báo cáo xong, anh ta rất tự giác rời khỏi, nhưng trước khi đi ra ngoài quay đầu lại hiếu kỳ nói: “Đại thiếu gia, khi nào thì ngài thích đọc kinh thánh vậy? Không phải trước giờ ngài chưa từng tin thứ này sao?”
“Hiện tại cũng không tin.” Tên thiếu gia nói xong lại cúi đầu nghiêm túc nhìn kinh thánh: “Chỉ là có người nói tôi giống như linh mục, để đóng tốt vai trò này, tất nhiên tôi phải xem kinh thánh thật kỹ.”
Khóe miệng người đàn ông giật giật, kế đó yên lặng rời khỏi đóng cửa lại cho thiếu gia nhà mình.
Ánh mắt của đại thiếu gia vẫn đang nhìn chằm chằm vào một hàng tiếng Ý trong kinh thánh, nhưng suy nghĩ đã bay xa hơn.
Mày muốn ở Long thành sống cuộc sống tiêu dao tự tại, mà tao lại muốn quấy nhiễu nơi này long trời lở đất.

Tất cả những gì đã xảy ra tối hôm qua tại bữa tiệc sinh nhật của Nghiêm Thái Dung sau một đêm đã lên men, câu chuyện tựa như măng mọc sau mưa, truyền ra tiếng ồn ào giữa những người nổi tiếng trong giới kinh doanh.

Trò khôi hài này không thể nghi ngờ sẽ trở thành vấn đề nóng hổi sau bữa cơm trong khoảng thời gian tới.
Mà nhân vật chính Lê Mỹ Gia tạo ra trò khôi hài này, lúc 10 giờ sáng nay cô đã đúng giờ đến quán cà phê đã hẹn gặp bà Hùng.

Trước khi vào ghế lô, Lê Mỹ Gia để Yến Thiên Hành đi theo vệ sĩ ở lại bên ngoài cửa, dặn dò cậu ta không cho bất cứ kẻ nào tới gần ghế lô, sau đó cô lập tức dẫn theo Lương Thiến đi vào.
Hùng phu nhân đến trước Lê Mỹ Gia nên đã tự gọi cho mình cà phê, còn tự chủ trương thay Lê Mỹ Gia gọi một ly.

Thấy Lê Mỹ Gia đi vào, bà ta nhanh chóng chỉ đối diện: “Tới đây, ngồi đi, tôi đã giúp cô gọi một tách cà phê đen, không biết cô có thích hay không.

Tôi chỉ nhớ mẹ cô khi còn sống thích uống loại cà phê đen nguyên bản này, cô và bà ấy trông giống nhau như vậy, chắc hẳn khẩu vị cũng tương tự nhau.”

Lê Mỹ Gia nghe bà Hùng nói chỉ im lặng ngồi xuống đối diện bà.
Lương Thiến ngồi bên cạnh cô, xé gói đường bỏ vào ly cà phê hai gói đường, vừa khuấy vừa nói: “Mỹ Gia không thích uống đồ đắng, mặc kệ cà phê gì thì đều phải cho đủ đường.”
“À, việc này giữa hai người đúng là không hề giống nhau, cô ấy thích thưởng thức vị đắng trong cà phê đen.

Tôi nhớ trước đây tôi đã hỏi cô ấy, cà phê đen đắng như vậy thì sao mà uống được chứ.

Cô có biết cô ấy trả lời thế nào không?” Hùng phu nhân nhìn mặt Lê Mỹ Gia hỏi.
Lê Mỹ Gia nhíu mày: “Bà Hùng, tôi nghĩ bà không cần phải quanh co lòng vòng.

Tôi cũng không có thời gian để quanh co với bà, nếu bà biết đêm qua Nghiêm Thái Dung còn muốn nói gì nữa thì xin vui lòng cho tôi biết.”
“Không phải tôi đang nói sao, Lê tổng đừng nóng vội, nhiều năm như vậy chỉ đơn giản nói hai ba câu sao rõ ràng được.” Bà Hùng làm một động tác trấn an Lê Mỹ Gia, lúc này mới nói tiếp: “Mẹ cô nói đời này bà ấy chưa từng chịu khổ, cà phê đen đắng đến miệng bà ấy căn bản không tính là khổ.

Mẹ cô còn nói rằng nếu cuộc sống chỉ cay đắng đến mức cà phê đen thì bà ấy đã mãn nguyện rồi.”
Hùng phu nhân giống như tán gẫu chuyện gia đình, nhưng Lê Mỹ Gia nghe vào tai lại cực kỳ chói tai.

Mẹ cô khi còn sống chính là nữ chủ nhân của tập đoàn Thịnh Thế, mặc dù khi đó Thịnh Thế còn chưa niêm yết không có quy mô như hôm nay.

Nhưng đường đường là phu nhân chủ tịch, cuộc sống làm sao có thể cảm thấy khổ chứ?
Lê Mỹ Gia tin tưởng rằng, về vật chất mẹ cô khẳng định sẽ không phải chịu ấm ức gì.


Nếu không phải là nỗi khổ vật chất, vậy chính là đau đớn trong tình cảm.

Mẹ cô khổ chính là ba cô không thể cho cô một phần tình yêu trung thành liên trinh không thay đổi, trong nhà đã có một người vợ như hoa như ngọc, mà còn phải ở bên ngoài trêu hoa nghẹo nguyệt, nuôi dưỡng tình nhân là mụ Nghiêm Thái Dung kia.
“Trước kia thỉnh thoảng tôi và mẹ cô còn có thể gặp mặt, cùng nhau uống cà phê, nói chuyện phiếm.

Sau đó tình trạng tinh thần của mẹ không tốt lắm, vậy nên cũng chỉ có thể ở nhà cả ngày.

Cha cô trông coi mẹ cô rất chặt chẽ, chẳng những không cho phép cô ấy ra ngoài, còn không cho bất cứ kẻ nào đến thăm mẹ cô.

Làm vậy chẳng khác nào giam lỏng cô ấy ở nhà, điều này khiến cho căn bệnh trầm cảm của mẹ cô càng thêm mãnh liệt.

Cô có biết tại sao mẹ cô bị trầm cảm không?”
Nghe được vấn đề này, Lê Mỹ Gia cũng không có ý trả lời.

Cô chỉ lắc đầu, ra hiệu cho bà Hùng nói tiếp.
Bà Hùng cũng không chịu nói, giống như là cố ý khiến Lê Mỹ Gia thấy tò mò, lại giống như buộc Lê Mỹ Gia trả lời câu hỏi vừa rồi của mình.
Lê Mỹ Gia nhìn ra ý tứ của bà Hùng, hít sâu một hơi bị ép trả lời: “Ba tôi ở bên ngoài nuôi tình nhân, cả ngày không chịu về nhà.

Mẹ tôi một mình ở trong căn căn phòng trống rỗng vậy nên theo thời gian đã bị trầm cảm.”
Trên mặt bà Hùng lộ ra ý cười, rất hài lòng với sự phối hợp của Lê Mỹ Gia, lại hỏi: “Cô cảm thấy với dung nhan đẳng cấp cỡ mẹ cô thế kia tại sao lại không kiềm chế được trái tim của ba cô đây.

Phải biết rằng, so sánh ra thì nhan sắc của Nghiêm Thái Dung còn kém hơn nhiều.

Thậm chí rất ít phú phu nhân có thể xinh đẹp hơn được mẹ cô, lý thuyết, có thể cưới được người vợ như thế chẳng phải ba cô nên quý trọng sao?”

“Cờ đỏ trong nhà không đổ, bên ngoài cờ màu phần phật.

Đây không phải là điều hầu hết đàn ông giàu có thích làm sao? Chẳng lẽ Hùng phu nhân cho rằng Hùng chủ tịch đời này ngoại trừ bà ra, thì không có người phụ nữ nào khác sao?” Lê Mỹ Gia rất không thích bị người khác ép trả lời câu hỏi, thế nhân cơ hội đâm bà Hùng một câu.
Sắc mặt bà Hùng quả nhiên trở nên khó coi, chồng của mình có đức hạnh gì tất nhiên bà ta còn rõ hơn cả người khác.

Song dù tức giận thì bà ta vẫn không nổi giận với Lê Mỹ Gia.

Mà chỉ giáo huấn nói: “Chuyện nhà chúng tôi còn chưa tới lượt cô nói hươu nói vượn đâu.”
Lê Mỹ Gia nhún vai, tỏ vẻ mình cũng không có nhiều hứng thú tìm hiểu chuyện của Hùng gia.
“Cô nói không sai, sáng nắng chiều mưa chính là bản sắc của đàn ông.

Tuy nhiên cô đã gặp qua bao nhiêu người như ba cô, vì tình nhân bên ngoài mà muốn ly hôn với cả vợ mình? Phần lớn kẻ khác đều lựa chọn kiểu cách kim ốc tàng kiều mà thôi.” Bà Hùng nói tiếp.
“Hùng phu nhân, bà vòng tới đi lui như vậy cũng không hay ho cho lắm.” Lê Mỹ Gia có chút không kiên nhẫn.
“Đừng nóng vội, tôi sắp nói rồi đây.” Bà Hùng không vội vàng uống một ngụm cà phê, nhuận họng rồi mới nói: “Lời mà Nghiêm Thái Dung còn chưa nói hết rất đơn giản, bà ta chỉ muốn ở trước mặt mọi người, vạch trần vết nhơ trí mạng dẫn đến mẹ cô phải tự sát.”
Lê Mỹ Gia nắm chặt nắm đấm, cô cố gắng giữ bình tĩnh cho mình, kế đó lạnh lùng hỏi: “Bà nói rõ ràng đi.”
“Cô tự xem đi.

Tiêu đề của phần tin tức xã hội.

“Bà Hùng lấy một tờ báo gấp từ trong túi ra ném cho cô.
Lê Mỹ Gia không hiểu lắm, nhưng lập tức mở tờ báo thoạt nhìn rất có niên đại ra, sau đó lập tức chuyển sang phần tin tức xã hội.

Bạ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận