Khi xuyên qua con hẻm, Tần Mạc nhìn thấy một gã ăn mày đang đứng đầu đường, gã ăn mày kia gõ gõ vào chiếc bát inox dùng để xin tiền của mình, cầu khẩn: “Xin ngài, thưởng cho tôi miếng cơm đi.”
Tần Mạc dừng chân lại, móc túi lấy ra một đồng tiền xu, dùng ngón cái búng ra ngoài, tiền xu lập tức rơi leng keng vào trong bát.
“Cám ơn ngài.” Tên ăn xin cười nói câu cảm ơn.
Tần Mạc nhếch miệng lộ ra hai hàm răng trắng tinh: “Mấy ngày trước đám người của Hoa Khất Môn các anh theo dõi tôi, rồi bán hành tung cho của tôi cho người của Cửu Long Thập Bát hội nhỉ?”
Ánh mắt tên ăn mày sững sờ, tỏ vẻ nghe không hiểu nói: “Vị đại gia này, Hoa Khất Môn là cái gì? Tôi chỉ là kẻ dựa vào ăn xin để sống thôi.”
“Anh không thừa nhận cũng không sao, đây là lần đầu tiên tôi cảnh cáo các người.
Hi vọng Hoa Khất Môn hiểu rõ người nào dây vào được, người nào không nên chạm vào.” Ngay từ đầu Tần Mạc đã đoán được nhất định nghe anh ta sẽ không thừa nhận, nói xong anh lập tức xoay người đi khỏi chỗ này.
Tần Mạc vừa xoay người đi, sắc mặt gã ăn xin đã thay đổi.
Người có thể biết Hoa Khất Môn, còn liếc qua một cái có thể nhận ra được gã ăn xin là là người của Hoa Khất Môn, loại người ấy chắc chắn không phải người bình thường, ít nhất cũng là người trong giới tu võ.
Khi gã ăn mày đang nghĩ về Tần Mạc, thì điện thoại vang lên, anh ta lấy ra xem, thấy người cùng hội mình gọi đến anh ta lập tức nghe máy.
“Anh ta không đi qua chỗ tôi, bên chỗ anh thì sao?” Đồng bọn hỏi qua điện thoại.
Gã ăn xin vừa mở miệng đã nhớ đến lời cảnh cáo của Tần Mạc, nhưng nghĩ đến chuyện đã nhận tiền của người khác, không thể làm mất danh tiếng của Hoa Khất Môn, anh ta chỉ do dự một chút rồi nói chi tiết: “Vừa qua chỗ tôi xong, bây giờ đã đi về phía đường Sào Nam rồi.”
Lúc này Tần Mạc đã đi tới đường Sào Nam, anh vừa nhìn đèn xanh đèn đỏ, vừa nghĩ đến chuyện Hoa Khất Môn.
Hoa Khất Môn là một trong mười môn phái võ lâm, ăn mày là đệ tử cấp thấp nhất, phụ trách kiếm tiền cho Hoa Khất Môn, còn về cách kiếm tiền, chính là dựa vào việc theo dõi mục tiêu, rồi bán hành tung của đối phương cho người mua, thu lợi từ việc đó.
Tần Mạc không có nhiều kẻ địch ở Long Thành, người của Cửu Long Thập Bát hội cũng không dám tìm Hoa Khất Môn, mua hành tung của mình.
Như vậy chỉ còn lại Đỗ Thiên Minh và Lâm Tử An thôi.
Lần trước mình khiến Lâm Tử An mất hết thể diện, anh ta im lặng vài ngày, cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa rồi.
Đoán ra được có thể là Lâm Tử An muốn trả thù mình, Tần Mạc càng không thèm để ý hơn.
Vừa chuyển sang đèn đỏ, anh lập tức không nghĩ tới mấy chuyện này nữa, chân nhấc lên đi về phía đường cái đối diện.
Lúc này bởi vì đang là thời gian đèn xanh dành cho người đi bộ, nên xe cộ hai bên đều dừng trước vạch ngăn cách, trên lối qua đường có rất nhiều người qua lại.
Vậy mà ngay khi Tần Mạc đi đến giữa đường, đột nhiên anh lại nghe thấy một tiếng rú ga vang lên.
Tần Mạc quay đầu nhìn về phía tiếng động theo bản năng, thì trông thấy một chiếc xe con màu đen đang cấp tốc lao về phía mình.
Đồng tử trong mắt Tần Mạc co rụt lại, đầu tiên là nhanh chóng đẩy người bên cạnh ra, sau khi hô to một tiếng cẩn thận, rồi bản thân mới vội vàng tránh khỏi chỗ đó.
Nghe thấy tiếng nhắc nhở của Tần Mạc, người qua đường lập tức nhốn nháo tản ra, chỉ có một người trung niên đang mải gọi điện thoại không nghe thấy, khi anh ta nhận ra được nguy hiểm thì đã muộn rồi, cả người đã bị xe húc bay.
“A.” Thấy có người bị xe đâm, mấy người qua đường nhát gan kêu la thất thanh.
Tần Mạc cũng có chút kinh hãi, khi anh đang định cất bước ngăn cản chiếc xe kia lại, thì chiếc xe đã nhanh chóng quay đầu chạy mất.
“Báo cảnh sát đi, gọi 113 nhanh lên, nhanh lên chút.” Nhìn thấy xe gây chuyện chạy trốn, người đi đường vội vàng lấy điện thoại di động ra, có người gọi điện báo cảnh sát, có người gọi cho xe cấp cứu, có không ít người chạy qua chỗ người bị xe đâm.
Người đàn ông trung niên bị xe đâm không rơi thẳng xuống đất, mà rơi vào mái che của tiệm bán trái cây ven đường sau đó mới tiếp đất, qua đó lực va đập đã yếu đi rất nhiều, nhìn từ bên ngoài, gần như ông ta không có vết thương nào cả.
Nhưng cho dù như vậy, ông ta vẫn hôn mê bất tỉnh, không ai dám bước đến kiểm tra, chỉ đứng ngoài nghị luận ầm ĩ, nghi ngờ có phải ông ta đã chết rồi không.
“Nhường đường một chút, để tôi kiểm tra, tôi là bác sĩ.
Mọi người đứng tản ra một chút, để không khí được lưu thông.” Lúc mọi người đang nói chuyện ồn ào, một ông già gần sáu mươi tuổi chen vào,vừa đi thẳng đến chỗ người trung niên kia, vừa bảo mọi người tản ra.
Mạng người quan trọng, nên mọi người rất tự giác tản ra, giữ vững khoảng cách để không khí lưu thông.
Nhưng mà không ai ra về, cả đám đều nhìn ông bác sĩ già, xem ông cứu chữa cho người trung niên kia thế nào.
Đầu tiên ông bác sĩ vạch mí mắt của người kia lên xem, tiếp đó lại xem xét các vị trí khác, càng xem sắc mặt càng trở nên ngưng trọng, dường như người trung niên kia bị thương không nhẹ.
“Bác sĩ, anh ta chưa chết chứ?” Có người đang đứng xem hỏi.
“Vẫn chưa, có điều anh ta bị xuất huyết não, rất nguy hiểm.” Ông bác sĩ già nói.
Nghe thấy từ xuất huyết não, tất cả mọi người đang đứng xem đều lo lắng cho người trung niên kia, có người vội vàng hỏi: “Vậy ngài mau cứu ông ta đi.”
“Không thể cứu giúp mù quáng được, sau khi trải qua kiểm tra mới có thể xác định được vị trí xuất huyết.” Ông bác sĩ già nói.
“Vậy thì đợi xe cứu hộ đến, sau đó mới đưa người đến bệnh viện kiểm tra không phải quá muộn à?” Lại có người hỏi tiếp.
Ông bác sĩ già cũng hết cách, chỉ có thể nói: “Hi vọng anh ta có thể kiên trì.”
Mọi người thấy ngay cả bác sĩ cũng nói thuận theo ý trời, thì không nhịn được thở dài.
“Để tôi thử một chút đi.” Ngay khi mọi người đang thở dài, một giọng nói trẻ tuổi vang lên trong đám người.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía giọng nói phát ra, vốn dĩ còn đang cảm thấy có hy vọng, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt quá trẻ tuổi của Tần Mạc, lại thay bằng cảm giác thất vọng.
Ngay cả ông bác sĩ già còn không có cách nào, người trẻ tuổi chưa đủ lông đủ cánh này có thể làm được gì chứ?
Tần Mạc không hề để ý đến ánh mắt người khác, anh đi thẳng tới trước mặt người trung niên, đanh định đặt tay lên trên đầu anh ta.
Người này bị mình liên lụy, tất nhiên anh không thể khoanh tay đứng nhìn.
Bốp!
Nào ngờ Tần Mạc vừa vươn tay ra, ông bác sĩ già kia đã nắm chặt lấy tay anh.
“Người trẻ tuổi, cậu cũng là bác sĩ à?” Ông bác sĩ già nhìn mặt Tần Mạc hỏi.
Không phải ông ta không tin Tần Mạc, mà vì nhìn Tần Mạc cùng lắm cũng chỉ khoảng hai mươi tuổi, cho dù có học y, chắc chắn vẫn chưa có giấy chứng nhận tư cách hành nghề bác sĩ.
“Tôi không phải bác sĩ.” Tần Mạc nghiêm túc lắc đầu.
Ông bác sĩ già nghe xong câu trả lời này, lập tức trở mặt dạy dỗ: “Không phải bác sĩ mà cậu còn dám chữa bệnh lung tung, cậu coi mạng người là cái gì hả?”
“Đúng đấy, người trẻ tuổi có lòng nhiệt tình là chuyện tốt, nhưng không thể làm ẩu được.” Trong đám đông có người phụ họa.
“Đúng thế, người trẻ tuổi bây giờ đúng là quá manh động.
Chuyện gì cũng dám đứng ra, hoàn toàn không cân nhắc đến hậu quả.” Một người khác cũng phụ họa theo.
“…”
Có người đầu tiên đả kích Tần Mạc, đám người đang đứng xem lập tức bùng nổ, anh một câu tôi một bắt đầu phê bình hành vi của Tần Mạc.
Nghe những người này ồn ào không dứt, Tần Mạc chỉ cười ha ha một tiếng, nhìn về phía ông bác sĩ già đang nắm lấy tay mình: “Bác sĩ, trong quan niệm của ngài, chỉ có bác sĩ mới biết chữa bệnh cho người bị thương sao?”
“Không hiểu y thuật sao có thể xem bệnh cho người khác?” Ông bác sĩ già trừng mắt hỏi lại.
“Ha ha, tôi chỉ nói tôi không phải bác sĩ, chứ tôi nói mình không biết y thuật lúc nào?” Tần Mạc cẩn thận nhìn ông ta một cái, sau đó nói tiếp: “Hình như ngài đang bị u mạch máu gan nhỉ, xem ra mấy ngày nay có chút đau đớn.”
Lời này của Tần Mạc khiến ông bác sĩ già trợn trừng mắt, đầu tiên ông ta chắc chắn mình không quen biết Tần Mạc, thứ hai bệnh u mạch máu gan của ông ta căn bản không phải dùng mắt thường có thể nhìn ra được, vậy thì sao cậu ta biết được vấn đề này?
“Dựa vào khí sắc trên mặt con người có thể nhìn ra được người đó có bệnh ở đâu, khí sắc của ngài không tốt lắm, đặc biệt là vị trí gan.
Nhưng nhìn qua cũng không phải bệnh nặng, cho nên tôi mới phỏng đoán là bệnh u mạch máu.
Bây giờ xem ra, bệnh u mạch máu này còn khiến cho dạ dày ngài không tốt lắm, hệ tiêu hóa yếu hơn trước đây nhiều.” Không đợi ông bác sĩ già mở miệng, Tần Mạc lại lần nữa nói bệnh trạng của ông ta.
“Nhìn, ngửi, hỏi, tiếp xúc!” Ông bác sĩ già kinh ngạc hỏi: “Cậu biết Trung y?”
Tần Mạc hắng giọng: “Bây giờ có thể thả tôi ra được chưa? Nếu chậm trễ nữa, chỉ sợ thần tiên cũng không cứu được anh ta.”
Ông bác sĩ già vội vàng buông Tần Mạc ra, tuy ông ta học là Tây y, nhưng đối với Trung y thần bí ông vẫn luôn ôm tâm lý kính ngưỡng.
Thấy Tần Mạc vừa nhìn qua đã có thể nói ra được triệu chứng bệnh của mình, ông ta lập tức không dám khinh thường nữa.
“Không phải chứ, thần kỳ vậy?” Có người ở bên cạnh nghe được cuộc đối thoại giữa Tần Mạc và ông bác sĩ già, không khỏi cảm thấy ly kỳ.
“So với Tây y, Trung y càng coi trọng kinh nghiệm hơn, cậu ta còn trẻ như vậy, có thể giỏi đến mức nào chứ ? Theo tôi thấy chắc cũng đang cậy mạnh thôi, dù Trung y có lợi hại hơn nữa, cũng không thể nhìn xuyên đầu người khác, trông thấy vị trí xuất huyết được.” Một người khác vẫn chưa tin tưởng Tần Mạc.
Nghe anh ta nói thế, những người khác cũng cảm thấy rất có lý, mọi người lại bắt đầu ồn ào nói thầm, thậm chí còn có người lấy điện thoại ra quay lại, vừa quay vừa nói: “Tôi phải quay lại làm chứng cứ, lỡ như cậu ta làm chết người thì sao.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...