“Như vậy không được rồi.” Hồ Ngôn Thương lắc đầu vừa cười vừa nói: “Có điều Long Thành vừa mới thay đổi một bí thư tỉnh uỷ, tên nhãi này vừa mới nhậm chức, vài kẻ có tiền muốn nịnh bợ vị quan mới này nhưng lại không thể đưa thẳng tiền, mới dùng cách này để thêm vào thành tích của vị quan mới này, cho rằng đây đã là tặng cho người ta lễ vật gặp mặt rồi.’
Hoàng Tử Hiên nghe xong những lời này gật gật đầu, nói như vậy thì tất cả được giải quyết rồi.
Nếu không thì đang yên đang lành tốt đẹp như vậy tự nhiên lại phải ràng buộc với chính phủ cơ chứ?
“Các người có tài liệu nào tuyên truyền cho buổi đấu giá không?” Hoàng Tử Hiên hiểu chuyện xong lập tức hỏi.
Hai vợ chồng Hồ Ngôn Thương đồng loạt lắc đầu: “Buổi đấu giá lần này bởi vì có khả năng mang tính chất đặc thù, cũng không có chế tạo hay thực hiện tài liệu tuyên truyền gì, thậm chí ngay cả khách mời cũng phải trải qua sàng lọc kỹ càng mới thông qua.
Chúng tôi không có nhận được thư mời của buổi đấu giá, nếu không nhất định đã sớm nắm được thông tin rồi.”
Hoàng Tử Hiên có chút bất ngờ ngoài ý muốn: “Khách quý bọn họ mời có đặc điểm gì?”
“Đầu tiên nhất là phải làm chủ được tài lực của bản thân, ở Long Thành phải có được sổ đỏ và xí nghiệp.
Thứ hai là quan hệ duy trì với chính phủ cũng phải cực kì tốt.
Công ty của chúng tôi tuy rằng quy mô không nhỏ nhưng cũng chỉ được xem như là giữa dòng, so với tập đoàn Thịnh Thế của Lê tổng thì còn kém xa lắm.” Hồ Ngôn Thương đau đầu nói.
“Vậy em nhận được thư mời sao?” Hoàng Tử Hiên quay đầu hỏi Lê Mỹ Gia.
Lê Mỹ Gia lắc đầu: “Em cũng không có nhận được, nếu không với tính chất của buổi đấu giá như vậy Lương Thiến sớm đã nhắc nhở em rồi.”
“Vừa rồi tôi vừa hỏi thăm Lê tổng, đối với chuyện Lê tổng không nhận được thư mời tham gia tôi cảm thấy cực kì kinh ngạc.
Tập đoàn Thịnh Thế tồn tại ở Long Thành cũng được coi như là số một số hai, là tập đoàn có hơn mười năm thương hiệu trên thương trường.
Cả các mối quan hệ với bên chính phủ cũng không có khúc mắc gì, thật không có lý nào lại không mời.” Hồ Ngôn Thương cực kỳ khó hiểu nói.
Lê Mỹ Gia đã không biết chuyện này thì thôi, nhưng đã biết thì không thể không suy nghĩ.
Nếu đổi lại là một buổi đấu giá có tính chất bình thường thì cô cũng không có hứng thú gì mấy, cho dù có nhận được thư mời thì cũng không đi.
Nhưng buổi đấu giá mang loại tính chất này, không muốn cũng phải đi.
Dù sao cũng là hiếu kính với quan mới, tập đoàn dù có nhiều tiền đến đâu thì cũng phải nể mặt chính quyền ba phần nha.
“Hoàng Tử Hiên, anh nói xem liệu có phải là thương hội Hoa Thương cố ý để lộ sơ hở.” Lê Mỹ Gia suy nghĩ một chút nói tiếp: “Tôn Nhất Hoa không phải loại chính nhân quân tử gì, lần này là một cơ hội tốt để trả thù em.
Anh ta không mời em, em sẽ hoàn toàn không biết gì về chuyện này.
Tập đoàn Thịnh thế cũng vì thế mà không đối lễ với vị quan mới này, đợi đến khi truyền tới tai vị quan mới, nhất định sẽ ảnh hưởng đến ấn tượng đối với tập đoàn Thịnh Thế.”
Ân oán giữa Tôn Nhất Hoa, Hoàng Tử Hiên và Lê Mỹ Gia lúc đó, vợ chồng nhà Hồ Ngôn Thương cũng không nắm quá rõ.
Chỉ là lần trước bọn họ phá huỷ kế hoạch muốn mượn sức hợp tác với Tôn Nhất Hoa, với tính cách của Tôn Nhất Hoa coi chừng cũng không dễ dàng bỏ qua.
“Khả năng mà Lê tổng nói này cũng không phải là không tồn tại, có điều tôi nghe nói thương hội Hoa Thương này chỉ là nơi cung cấp sàn đấu giá lần này, người phụ trách chủ yếu cũng không phải Tôn Nhất Hoa.
Những tư nhân tham gia đấu giá lần này hình như đã đề cử ra một đơn vị phụ trách chuyên nghiệp đến chủ trì buổi đấu giá.
Nếu mà nói như vậy, Tôn Nhất Hoa hình như không có quyền quyết định khách mời có mời hay không.” Hồ Ngôn Thương đưa ra cái nhìn khác.
Quan điểm này khiến cho Lê Mỹ Gia càng không hiểu, nếu như Tôn Nhất Hoa không có giữa đường cản trở, vậy tập đoàn Thịnh Thế vì sao lại không nhận được thư mời cơ chứ?
“Hay là tập đoàn Thịnh Thế vốn dĩ đã nhận được thiệp mời, chỉ là em không biết mà thôi?” Trầm mặc cả nửa ngày, Hoàng Tử Hiên lại nói ra một suy nghĩ khác.
“Hả?” Lê Mỹ Gia nghi hoặc nhìn anh, muốn anh nói tiếp.
Hoàng Tử Hiên mỉm cười: “Em mới đảm nhiệm chức tổng giám đốc được mấy ngày, những tin tức mà thương trường biết được của em đều là truyền thông đưa tin.
Mọi người ai cũng biết sẽ luôn có một thành phần luôn thêu dệt nói ngoa, nhưng đến cuối cùng em là người như thế nào, những người chưa từng tiếp xúc qua nhất định sẽ không biết.
Như vậy đối với một buổi đấu giá như thế này, những người đi trước làm sao biết được để phát thư mời cho em chứ?”
“Ý của anh là bọn họ phát thư mời cho ba em?” Lê Mỹ Gia lập tức hiểu ý của Hoàng Tử Hiên.
Hoàng Tử Hiên gật đầu: “Rất có khả năng này, em có thể đi hỏi chút được không?”
Được Hoàng Tử Hiên giải thích như vậy, Lê Mỹ Gia cũng hiểu được có khả năng rất lớn là như thế này, lập tức đứng dậy đi về phía bàn làm việc, cầm lấy điện thoại gọi cho Lê Tinh Hà.
Quan hệ giữa Lê Tinh Hà và Lê Mỹ Gia, bởi vì cô đồng ý vụ yến tiệc của Nghiêm Thái Dung và tích cực phối hợp cùng mà cũng hoà hoãn đi không ít.
Bởi vậy nhìn thấy số điện thoại phòng làm việc của Lê Mỹ Gia, Lê Tinh Hà không ngần ngại mà bắt máy.
Lê Mỹ Gia cũng không có lòng vòng, vừa bắt máy đã hỏi thẳng ông ta chuyện buổi đấu giá.
Lê Tinh Hà ở trong điện thoại cao giọng cười nói: “Mỹ Gia à, hai ba con chúng ta càng ngày càng có thần giao cách cảm đó.
Ba cũng đang định gọi cho con chuyện này.”
“Nói như vậy là ba thật sự nhận được thư mời rồi?” Hai mắt Lê Mỹ Gia sáng lên.
“Với địa vị của tập đoàn Thịnh Thế chúng ta ở trong thương giới, thì cho dù chúng ta không đi người ta cũng phải rước kiệu tám người khiêng đến đón chúng ta.
Phải biết rằng thiếu đi Thịnh Thế tham dự thì buổi đấu giá sẽ thiếu đi một chân cống hiến tài chính đó.” Lê Tinh Hà tự phụ nói.
Truyện Phương Tây
Lê Mỹ Gia cũng không phủ định những điều này, gật đầu nói: “Ba dự định tự mình đi dự à?”
“Ba không đi, già rồi, không thích những trường hợp như này nữa.
Con với Long Phi đi thay ba, buổi tối ba bảo Long Phi đem thiệp mời qua hội trường, con ở phòng đấu giá đợi ba là được.” Lê Tinh Hà nói.
Sắp xếp như vậy vừa đúng ý của Lê Mỹ Gia đang nghĩ, cô lập tức đồng ý; “Được, ba, chúng ta quyên góp bao nhiêu thì hợp lý?”
“Con xem rồi tự quyết định đi, giờ con đã là tổng giám đốc rồi, không cần tìm ba quyết định mấy chuyện này nữa.” Lê Tinh hà không đưa cho Lê Mỹ Gia một con số xác định, trên thực tế là muốn kiểm tra năng lực ứng đối những sự tình này của Lê Mỹ Gia.
Giao tiếp với chính phủ khó hơn giao tiếp với thương nhân nhiều lắm.
Lê Mỹ Gia cũng nhìn rõ hàm ý của Lê Tinh Hà, nói; “Vậy được, vậy con tự quyết định.”
Hai ba con cô nói xong chuyện này lập tức cúp điện thoại, những gì Lê Mỹ Gia nói ba người Hoàng Tử Hiên đều nghe được, tất nhiên sẽ không làm điều thừa như đi hỏi lại.
“Quả nhiên là Hoàng tiên sinh thông minh, chân tướng cuối cùng lại bị anh đoán trúng.” Hồ Ngôn Thương nhìn về phía Hoàng Tử Hiên ánh mắt tràn đầy bội phục.
Hoàng Tử Hiên chỉ cười mà không nói, những gì anh suy đoán không phải là không có chứng cứ.
Bỏ qua không nói đến tài lực và địa vị của bản thân tập đoàn Thịnh Thế, lịch sự gầy dựng sự nghiệp của Lê Tinh Hà còn sờ sờ ở đó, chỉ là Lê Tinh Hà ẩn núp sâu, rất nhiều người không biết mà thôi.
Mà những người có quan hệ mật thiết với Lê Minh Hà, chắc chắn không ai khác ngoài đám người có quyền có thế ở phía trên rồi.
Thử hỏi một gia tộc như vậy, buổi đấu giá mang tính chất như vậy làm sao lại không mời Lê Ngân Hà cho được.
“Có thư mời thì Cầu Bảo có cơ hội rồi.
Lê tổng, vợ chồng chúng tôi có một yêu cầu có chút quá đáng.” Bà Hồ ở bên cạnh mừng rỡ ngượng ngùng nói..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...