Tôi Và Khách Trọ Nữ 23 Tuổi


“Biết không đánh lại anh ấy mà còn đi theo, ông thèm ăn đấm à.” Giang Y Y tức giận hỏi ngược lại.
Kinh Hoan bị Giang Y Y nói đến đỏ mặt, ấp úng không biết nói thế nào.
“Cảm ơn ông chuyện lúc nãy, ông có chuyện gì thì cứ nói đi.” Hoàng Tử Hiên là người biết phân rõ ân oán, lúc nãy Kinh Hoan không bỏ đá xuống giếng, Hoàng Tử Hiên đúng là phải cảm ơn ông ta.
“Cái đó… Cái đó…” Kinh Hoan gãi đầu, sau khi nhìn xung quanh, ánh mắt ông ta bỗng sáng lên, chỉ vào sạp thịt nướng ở phía đối diện nói: “Tôi mời hai người đi ăn khuya nhé.”
Giang Y Y há miệng định hỏi ông ta có bị bệnh gì không thì đã bị Hoàng Tử Hiên cướp lời: “Được, tôi cũng muốn ăn chút gì đó.”
Vừa nghe Hoàng Tử Hiên đồng ý, Kinh Hoan lập tức mừng rỡ mời bọn họ băng qua đường đi ăn thịt nướng.
Giang Y Y nghi ngờ nhìn Hoàng Tử Hiên, có lẽ là đang hỏi tại sao anh phải đồng ý, chẳng phải ông ta là kẻ thù sao?
Hoàng Tử Hiên nhún vai, không giải thích.

Anh che chở bả vai cô trong lúc băng qua đường, sau đó ngồi chung với Kinh Hoan trong một bàn nướng đơn sơ.
Giang Y Y quyết định không hỏi nữa, dù sao có người mời khách, không ăn lại uổng.

Cô thẳng thắng cầm lấy thực đơn, gọi phục vụ tới rồi chỉ một lượt mười bảy mười tám món nướng.
“Vâng ạ, hai anh đây có muốn gọi thêm gì không?” Sau khi đã ghi nhớ lại tất cả các món, người phục vụ hỏi thêm.
Hoàng Tử Hiên lắc đầu tỏ ý không gọi thêm gì nữa.
“Thế cho tôi gọi thêm bia.” Kinh Hoan bổ sung thêm.
Phục vụ vâng một tiếng rồi xoay người đi chuẩn bị.
Chỉ chốc lát sau, người phục vụ đã lấy ra một kết bia, ngoài ra còn mang thêm mấy món đồ nguội lên bàn.
Kinh Hoan khui hai chai bia rồi đưa một chai cho Hoàng Tử Hiên.
Hoàng Tử Hiên khoát tay: “Không uống, phải lái xe.”

“Anh không uống thì để tôi uống.” Giang Y Y giơ tay nhận lấy bia trong tay Kinh Hoan, hào sảng nói.
“Giang Y Y, cô biết uống à?” Hoàng Tử Hiên nhắc cô đừng nên quậy.
“Xùy, đừng có xem thường người khác.

Tôi nói cho anh biết, tửu lượng của tôi đây còn khỏe lắm.

Từ nhỏ lúc người ta ăn sủi cảo chấm dấm, tôi đã ăn sủi cảo chấm rượu rồi.” Giang Y Y không khoác lác nói.
Hoàng Tử Hiên: “...”
“Cô đây họ Giang à? Thế quán sủi cảo nhà họ Giang là của nhà cô ư?” Vừa nghe thấy Hoàng Tử Hiên gọi tên Giang Y Y, Kinh Hoan đã lập tức hỏi ngay.
“Đúng vậy, ông đến ăn ở quán sủi cảo nhà tôi rồi à?” Giang Y Y có vẻ tự hào gật đầu.
“Ông ta không đến, là sư đệ của ông ta đến.” Hoàng Tử Hiên trả lời thay Kinh Hoan, cuối cùng nhắc nhở: “Chính là người đàn ông đã đến nhà cô bắt lỗi lần trước.”
Bùm!
Giang Y Y vừa nghe liền nổi giận, cô nặng nề đặt chai bia lên bàn, hung tợn chất vấn: “Có phải ông đã xúi giục sư đệ của ông đến nhà tôi để bắt lỗi, phá chuyện làm ăn của nhà tôi không?”
Kinh Hoan vội vàng khoát tay giải thích: “Không phải không phải, Kinh Hoan tôi chưa bao giờ làm những chuyện như vậy cả.

Ngay cả tôi cũng không biết chuyện đó mà là do sư đệ tôi nói dối tôi rồi nhận việc riêng.

Sau chuyện này, tôi đã hung hăng trách phạt cậu ta một phen, còn cố ý bảo người đến xem nhà cô, sau khi chắc chắn chuyện làm ăn nhà cô không bị ảnh hưởng gì, tôi mới không bận lòng về chuyện này nữa.”
Giang Y Y không tin nhìn vào ánh mắt ông ta, muốn tìm được chút sơ hở trong lời nói ấy.
“Cô Giang, những lời tôi nói đều là thật.


Mặc dù Kinh Hoan tôi cũng không phải người tốt lành gì nhưng tôi không phải là người hèn hạ đến như vậy.

Quân tử ái tài thủ chi hữu đạo*, trước giờ tôi chưa từng kiếm tiền bằng cách dơ bẩn.

Không thì đất ở Bắc Thành lớn như vậy, sao tôi còn có thể bị Cửu Long Thập Bát hội đè gắt gao như thế.” Kinh Hoan lại vội vàng giải thích.

*Quân tử ái tài thủ chi hữu đạo: người quân tử trọng của của nhưng không thể tùy tiện nhận của cải khi chưa biết được nguồn gốc và mục đích của nó.
Giang Y Y liếc một cái: “Kỹ thuật diễn xuất của ông quá cao, tôi không thèm tin lời ông đâu.

Kể cả khi ông không biết chuyện này thì anh ta vẫn là sư đệ của ông, ông cũng sẽ theo phe anh ta thôi.”
“Một con ngựa thì chỉ là một con ngựa, tôi là người có quy tắc và giới hạn cuối cùng của chính mình.

Cũng giống như chuyện lúc nãy, tôi hoàn toàn có thể liên thủ với Ngô Cảnh Hành nhưng tôi không muốn dính dáng đến người của Cửu Long Thập Bát hội.

Trong mắt tôi, chỉ cần là người có thù oán với Cửu Long Thập Bát hội thì đều là bạn tôi.” Kinh Hoan nghiêm túc nói.
Rốt cuộc Giang Y Y cũng bị chọc cười, cô cạn lời nói: “Ranh giới phân biệt địch ta của ông cũng thật khác biệt.”
“Cô Giang, cô không biết Cửu Long Thập Bát hội đã làm bao nhiêu chuyện ác đâu, mục tiêu cả đời này của Kinh Hoan tôi chính là hy vọng một ngày nào đó, tôi có thể đuổi Cửu Long Thập Bát hội ra khỏi Long Thành.” Kinh Hoan càng nghiêm túc nói.
Giang Y Y cũng đã nghe vài tin đồn về Cửu Long Thập Bát hội, dù sao trước kia cô cũng từng làm việc ở Cửu Long Thập Bát hội, sau khi biết được nơi đó có vẻ phức tạp, cô mới không đến làm nữa.

Cô không hề muốn dây vào phiền phức nào lớn như vậy, nhất là tên Ngô Cảnh Hành kia, tối nay anh ta vẫn chưa nhận ra cô, không thì chuyện cô từng đạp anh ta ở trong quán rượu chắc chắn sẽ càng khiến anh ta tức giận hơn nữa.

“Mục tiêu này của ông có vẻ hơi khó đó, cố gắng lên nhé, tôi toàn tâm toàn lực ủng hộ ông.” Giang Y Y vừa nói vừa ồ một tiếng: “Ví dụ như ông muốn đến nhà tôi ăn sủi cảo, coi như ủng hộ người của ông, tôi có thể bớt chút cho ông.”
Kinh Hoan dở khóc dở cười khi nghe Giang Y Y nói, cuối cùng chỉ đành đáp một tiếng ‘được’.
Chỉ chốc lát sau, những món nướng được Giang Y Y chọn dần dần được dọn lên, ba người không nói nữa mà chỉ lo ăn uống.

Hoàng Tử Hiên không uống bia, Kinh Hoan và Giang Y Y uống, tửu lượng của Giang Y Y quả thật không tồi, cô đã uống hết ba chai bia nhưng mặt vẫn chưa hề ửng đỏ chút nào.
Bia rượu có thể rút ngắn khoảng cách giữa những người xa lạ, đây là định luật thông dụng không chỉ ở Hoa Hạ mà còn ở trên cả thế giới.

Hai người Kinh Hoan và Giang Y Y uống bia có lẽ đã khiến hiềm khích trước đó tiêu tan, Giang Y Y nổi máu nhiều chuyện, hỏi tại sao giữa Kinh Hoan và Cửu Long Thập Bát hỏi lại có thâm cừu đại hận lớn như vậy.
Kinh Hoan cũng nói thật với Giang Y Y, ông ta không hề giấu giếm tí gì, dù sao chỉ cần nghe ngóng một chút là có thể biết rõ mâu thuẫn giữa ông và Cửu Long Thập Bát hội nên cũng chẳng cần phải nói dối làm gì.
Mâu thuẫn giữa Kinh Hoan và Cửu Long Thập Bát hội chủ yếu bắt nguồn từ sự khác biệt trong tính cách giữa ông và Chu Minh Hiên.

Mặc dù hai người đều là đại ca của cả một thế lực lớn nhưng giống như ông đã nói, Kinh Hoan là người quân tử ái tài thủ chi hữu đạo.

Chuyện làm ăn của ông ở Bắc Thành chưa bao giờ dính dáng đến đánh bạc hoặc thuốc phiện mà chuyện này cũng trở thành đại kỵ của Kinh Hoan, ông ta tuyệt đối không tha cho những thủ hạ có dính líu đến hai lĩnh vực cực kỳ dễ kiếm ra tiền này.
Vậy nhưng Chu Minh Hiên lại không giống như vậy, vì để kiếm được tiền, ông ta đã không còn biết thứ gì gọi là giới hạn cuối cùng.

Thuốc phiện trở thành trụ cột kinh tế lớn nhất của Cửu Long Thập Bát hội, có thể nói là nguồn cung ứng cho toàn bộ con nghiện ở Long Thành.
Kinh Hoan không chỉ không đụng đến những thứ này mà còn tuyệt đối cấm những thứ này xuất hiện trong địa bàn của ông ta, một khi đã phát hiện, ông ta nhất định sẽ không nể mặt Chu Minh Hiên mà sẽ trực tiếp đánh tàn phế kẻ đó rồi gửi về cho Chu Minh Hiên.

Kinh Hoan đã từng tự tay làm tàn phế một vị Đường chủ của Chu Minh Hiên khiến Chu Minh Hiên giận tím mắt, mở ra một trận đại chiến với Kinh Hoan.

Trận chiến ấy khiến thế lực của Kinh Hoan giảm mạnh, mấy năm nay vẫn bị đè gắt gao đến nỗi không thoát được.
Giang Y Y nghe Kinh Hoan kể về minh tram ám đấu giữa ông ta và Cửu Long Thập Bát hội mà không khỏi cảm thấy hả hê, cười nói: “Anh Hoan, không nhìn ra nha.


Trông anh cục cằn như thế mà trong lòng lại nghĩa hiệp như vậy.

Anh đúng là một người tốt.”
Khóe miệng Hoàng Tử Hiên giật một cái, rốt cuộc câu này là đang khen người ta hay là đang xúc phạm người ta thế.
Kinh Hoan cũng không thèm để ý đến ý của Giang Y Y, ông ta uống một hớp bia rồi nói: “Mặc dù tôi không học nhiều như cô nhưng tôi vẫn biết hai chữ nhân nghĩa viết như thế nào.

Từ nhỏ, sư phụ đã cảnh cáo tôi rằng học võ không phải để khi dễ người khác mà là để bảo vệ kẻ yếu.

Khi ông tôi còn sống cũng thường xuyên dặn tôi, bảo tôi rằng tuyệt đối không được cậy võ mà đi khi dễ người yếu kém, không thì dù người ta chết rồi cũng sẽ hóa thành quỷ đến ám tôi.
Mấy năm nay, mặc dù tôi lăn lộn trên đời cũng mang danh kẻ ác nhưng Kinh Hoan tôi có thể thề với trời rằng, trên tay tôi chưa giết một mạng người nào.

Cùng lắm là tôi chỉ phế đi một số người có tội ác tày trời, để bọn chúng không còn khả năng đi làm việc ác nữa.”
Nghe xong lời này, cả Hoàng Tử Hiên và Giang Y Y đều yên lặng.
Hồi lâu sau, Giang Y Y cầm chai bia lên nói: “Anh Hoan, anh là người tốt, tôi kính anh ly rượu này.”
“Tôi cũng không phải là người tốt, con mẹ nó cuộc sống này ép người ta không thể làm người tốt được.” Ngoài miệng Kinh Hoan tuy nói vậy nhưng vẫn cầm chai lên cụng với Giang Y Y.
Giang Y Y uống xong ly này bèn đổi đề tài: “Đúng rồi anh Hoan, anh vẫn chưa nói anh đi theo Hoàng Tử Hiên là có chuyện gì.”
Trong lòng Hoàng Tử Hiên vẫn luôn nhớ đến chuyện này, chẳng qua Kinh Hoan không nói, anh cũng càng không vội hỏi.

Dù sao trực giác cũng bảo rằng chuyện này không phải là chuyện tốt, không thì Kinh Hoan đã nói từ lâu rồi.
Vừa nghe Giang Y Y nhắc đến chuyện này thay mình, trên mặt Kinh Hoan lập tức lộ vẻ xin lỗi, ông ta uống một hớp bia để gia tăng dũng khí, lúc này mới hùng hồn nói: “Cậu Hoàng, nhắc đến chuyện này, tôi già rồi mà vẫn thấy xấu hổ.

Chuyện là sư đệ kia chính là con trai độc nhất mà sư phụ đã giao cho tôi trông chừng khi ông ấy hấp hối, mấy năm nay, do tôi quá dung túng cho thằng bé nên đã khiến cậu ấy học cái thói làm xằng làm bậy…”
“Ông muốn nhờ tôi nắn lại đùi phải cho cậu ta chứ gì.” Vừa nghe thấy ông ta nhắc tới sư đệ, Hoàng Tử Hiên đã lập tức cắt ngang lời ông để hỏi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui