Tôi Và Khách Trọ Nữ 23 Tuổi


Kim Kỵ Dung rất không nể mặt mà đả kích: “Đầu tiên là phải có người dám lấy chị gái anh đã.

Không nói đến việc chị anh là hòn ngọc quý của nhà họ Hoàng, bảo bối trong lòng bàn tay của ba anh, chỉ nói đến tính cách của cô ấy thì cũng chẳng có ai dám lấy rồi.

Ai mà chẳng muốn sống lâu chứ.”
“Hầy!” Hoàng Tử Hiên lặng lẽ thở dài.

Đừng nói đến mấy người đàn ông khác, chính người em trai này mỗi khi nhắc đến chị cũng đau hết cả đầu rồi.
“Các anh còn đuổi theo cái tên cục trưởng cục thuế địa phương gì đó nữa không, xe của người ta đã đi xa lắm rồi kìa.” La Triết nghe không hiểu họ đang nói gì, mặt đầy ngu ngơ nhắc nhở.
Hai người lúc này mới nhớ đến chuyện chính, vội vã gật đầu.

Bốn người lập tức leo lên xe, Kim Kỵ Dung điên cuồng lái xe đuổi theo.
Hoàng Tử Hiên ngồi ở ghế phụ, nhìn về phía bóng lưng của Chu Minh Hiên.

Anh còn chưa kịp thu hồi ánh mắt, một tên thuộc hạ bên người Chu Minh Hiênđột nhiên nhìn về phía anh.
Bốn mắt nhìn nhau, Hoàng Tử Hiên lập tức cảm nhận được sự sắc bén trong ánh mắt ấy.

Mặc dù chỉ là lướt qua nhau một giây nhưng cũng đủ để Hoàng Tử Hiên cảm nhận được, tu vi của người đó không hề thấp hơn người tu võ nội gia của nhà hắn.
Được lắm, bên cạnh Chu Minh Hiênvậy mà lại có một người tu võ nội gia làm bảo vệ.

Chẳng trách ra ngoài lại dám nghênh ngang như vậy, đến những bảo vệ khác cũng để ở nhà, không thèm mang theo.

Chỉ cần một người tu võ nội gia thôi cũng bằng cả đám bảo vệ rồi.

Cho dù là bản thân muốn gϊếŧ Chu Minh Hiênthì cũng chưa chắc thành công.
“Nhìn gì vậy?” Lúc này Chu Minh Hiên chú ý thấy bảo vệ tu võ của mình đang quay đầu bèn cảnh giác hỏi.
Bảo vệ tu võ lắc đầu nói: “Không có gì, vừa nãy có mấy tên trẻ ranh cứ nhìn ngài mãi.”
Tim Hạ Mạt hẫng một nhịp.

Cô đương nhiên biết mấy tên trẻ ranh mà người này nói chính là đám người Hoàng Tử Hiên và Kim Kỵ Dung.


Cô lập tức tiếp lời: “Mỗi lần hội trưởng xuất hiện ở nơi đông người thì liền có người tò mò thân phận của ngài, nhìn nhiều thêm một chút cũng là chuyện thường mà.”
“Haha, bọn họ chắc chắn là bị khí thế của hội trưởng dọa rồi.

Có thể trông thấy hội trưởng tôn kính của chúng ta, xem như là bọn họ có phúc.” Ngô Ngọc Đường cũng nịnh hót theo.
Chu Minh Hiên được bọn họ lần lượt khen ngợi liền cất giọng cười lớn, nói với bảo vệ tu võ: “Đây là địa bàn của Hạ Mạt, sẽ không có chuyện gì đâu, đừng lo lắng như vậy.”
Bảo vệ tu võ gật gật đầu, không nghĩ đến đám người Hoàng Tử Hiên nữa.
Hạ Mạt đi đầu dẫn đám người Chu Minh Hiên lên tầng 5.

Cả tầng 5 này đều là khu làm việc, chỉ có bộ phận quản lý của Phi Tỷ mới có tư cách đi lên đây.

Những nhân viên phục vụ bình thường nếu như không có lệnh cũng không dám tự tiện đi lên.
Hôm nay bởi vì Chu Minh Hiên đến để bàn chuyện, Hạ Mạt liền dọn sạch sẽ cả tầng.

Hạ lệnh không cho phép bất kì ai đi vào, đồng thời sai thuộc hạ bảo vệ các cửa cầu thang bộ.
Hàng người đi vào căn phòng mà Hạ Mạt sớm đã chuẩn bị tốt.

Bình thường căn phòng này đều là để cho cô nghỉ ngơi.

Có những khi cô lười phải về nhà sẽ trực tiếp ở lại đây một đêm.
Sau khi đi vào, Hạ Mạt bảo Chiêu Đệ mở rượu.

Chiêu Đệ vội vàng mở một chai Lafite, rót cho Chu Minh Hiên, Ngô Ngọc Đường và Hạ Mạt, mỗi người một ly.
(*Rượu vang Lafite, xuất xứ tại Pháp, giống nho Cabernet Sauvignon, Merlot, nồng độ cồn 12,5%, đây là dòng vang đỏ cao cấp thích hợp để sử dụng trong những bữa tiệc cao cấp nhất hay được dùng làm những món quà biếu tặng có giá trị vô cùng đặc biệt.)
“Tôi nhớ là cô có hai tâm phúc cơ mà, cái người tên Sài Tuấn đâu?” Thấy đêm nay bên người Hạ Mạt chỉ có Chiêu Đệ, Chu Minh Hiên thuận miệng hỏi.
“Hắn ta bị thương, nhập viện rồi.

Mấy ngày trước có chút xích mích cùng với Kinh Hoan, bị thuộc hạ của Kinh Hoan đánh bị thương rồi.” Hạ Mạt đáp.
“Lại là hắn ta! Sao hắn cứ thích đối đầu với Cửu Long Thập Bát hội của chúng ta thế nhỉ? Hắn ta đánh thuộc hạ cô bị thương, cô cứ ngậm bồ hòn làm ngọt thế à.


Truyền ra ngoài thì mất mắt chúng ta biết mấy, còn tưởng Cửu Long Thập Bát hội sợ Kinh Hoan hắn đấy.” Ngô Ngọc Đường nghe vậy giận dữ nói.
“Tên đánh Sài Tuấn bị thương đã bị chị Hạ phế rồi.

Chính Kinh Hoan cũng bị thương rồi.

Mấy ngày nay không phải bọn họ đều làm ổ ở một xó phía Bắc Thành sao.” Chiêu Đệ nói thay Hạ Mạt.
“Phế được lắm, haha.

Kinh Hoan hắn tưởng là biết đánh nhau liền nghĩ mình thiên hạ vô địch sao.

Bây giờ đụng phải tường thép rồi sẽ biết sự lợi hại của Cửu Long Thập Bát hội ta ngay.

Bây giờ ai ai cũng biết Cửu Long Thập Bát hội chúng ta có một vị đường chủ giỏi võ, sẽ chẳng ai dám tùy tiện đến hống hách nữa.” Chu Minh Hiên cười nói.
“Hội trưởng nói quá rồi.” Hạ Mạt khiêm tốn cười nói: “Hội trưởng, hôm nay ngài đặc biệt hẹn tôi gặp mặt ở đây, là có điều gì muốn phân phó sao? Có chuyện gì thì ngài gọi điện thoại đến là được rồi, không cần đích thân đi một chuyến đâu ạ.”
“Chuyện thông thường thì đương nhiên có thể nói qua điện thoại.

Nhưng chuyện này, cần phải gặp mặt nói.” Giọng nói Chu Minh Hiên trầm xuống, có phần nghiêm nghị.
Hạ Mạt nghe vậy liền ngồi thẳng lưng: “Vậy hội trưởng nói đi.”
Chu Minh Hiên gật đầu, nghiêm nghị nói: “Hạ Mạt, cô vào Cửu Long Thập Bát hội cũng đã mấy năm rồi.

Chắc cô hẳn cũng đã biết, Cửu Long Thập Bát hội chúng ta tuy là kinh doanh không ít mối, nhưng mối kiếm được nhiều tiền nhất vẫn là thuốc phiện.

Mối kinh doanh này vẫn luôn do Ngọc Đường quản lý.

Khi còn trẻ thì thấy không có gì vất vả, nhưng bây giờ già rồi, nếu cứ một mình chấp quản tránh không được có lúc lực bất tòng tâm.

Sau khi tôi và Ngọc Đường bàn bạc mấy lần, vốn là muốn bồi dường Trương Luân làm trợ thủ cho Ngọc Đường.

Nhưng ai mà biết được hắn ta lại vô duyên vô cớ chết mất, sau lại bị cảnh sát cướp trắng một ổ thuốc phiện.


Sau khi Trương Luân chết đi, Ngọc Đường vì muốn trốn tránh sự điều tra của cảnh sát liền tạm dừng kinh doanh thuốc phiện.

Bây giờ không dễ dàng gì mới đợi được sóng gió đi qua, cô cũng quản lý phần của Trương Luân rất tốt.

Tôi ngẫm nghĩ mãi, thấy mối thuốc phiện này cũng có thể làm lại rồi.

Nếu không cả cái Cửu Long Thập Bát hội to lớn như này, chỉ dựa vào làm ăn chân chính thì chống đỡ không nổi.”
Nghe thấy Chu Minh Hiên nhắc đến kinh doanh thuốc phiện, sắc mặt Hạ Mạt lập tức nghiêm túc.

Sau khi nghe xong, cô thăm dò hỏi: “Vậy ý của hội trưởng là?”
“Hạ Mạt, cô bớt giả ngu đi.

Tôi không tin cô thông minh như vậy lại không nghe ra hội trưởng muốn cô cùng tôi tiếp quản chuyện kinh doanh thuốc phiện.” Ngô Ngọc Đường thấy Hạ Mạt nói vậy, lập tức bắt bẻ.
Đối với cái quyết định này của Chu Minh Hiên, ông ta cực kì không vui.

Lần trước Hạ Mạt uy hiếp ông ta, ông ta vẫn còn ghi hận trong lòng.

Bây giờ Hạ Mạt lại chen thêm vào bát cơm của ông ta, ông ta lại càng tức giận không thôi.

Nhưng Chu Minh Hiên đã quyết định, ông ta cho dù có bất mãn đến mấy cũng không có cách.
“Gì cơ!” Hạ Mạt nghe thấy lời này liền trừng to mắt, vội vã hỏi: “Hội trưởng, đây chính là ý của ngài sao?”
“Không sai.

Đêm nay đặc biệt đến tìm cô chính là vì chuyện này.” Chu Minh Hiên nói.
“Không được, không được đâu hội trưởng.

Tôi không hiểu gì về kinh doanh thuốc phiện cả, thực sự không thể đảm nhận đâu ạ.

Thuộc hạ của Ngô đường chủ rất nhiều người tài giỏi, tôi đi cũng chỉ thêm loạn thôi.” Chu Minh Hiên bên này vừa gật đầu, Hạ Mạt liền lập tức chối từ.
Ngô Ngọc Đường hừ một tiếng: “Xem như cô cũng tự mình biết mình.”
“Ngọc Đường, nói chuyện kiểu gì vậy.

Hạ Mạt chỉ là không biết chuyện kinh doanh thuốc phiện thôi, nhưng cô ấy được cái trẻ người chịu khó, lại thông minh hơn người.


Hai điểm này đã là hiếm có rồi.

Chỉ cần chú dốc lòng dạy cho cô ấy, không bao lâu liền có thể giảm bớt gánh nặng cho chú rồi.” Chu Minh Hiên lườm Ngô Ngọc Đường rồi nói.
Ngô Ngọc Đường bị Chu Minh Hiên lườm liền không dám khinh thường Hạ Mạt nữa.

Chỉ là ông ta vẫn hừ nhẹ một tiếng trong mũi, thể hiện mình không xem trọng Hạ Mạt.
“Hạ Mạt, nếu như đêm nay tôi đã đến tìm cô, tức là tôi đã suy nghĩ thấu đáo chuyện này rồi mới quyết định.

Đây là mệnh lệnh mà tôi dành cho cô, bất kể cô đồng ý hay không cũng đều phải chấp nhận.” Chu Minh Hiên lần nữa nhìn về phía Hạ Mạt, ngữ khí đầy cương quyết.
Hạ Mạt mấp máy môi, muốn bảo Chu Minh Hiên hãy suy nghĩ thêm.

Nhưng cô thấy dáng vẻ này liền không dám nhiều lời, cuối cùng chỉ đành gật đầu một cách khó khăn: “Nếu như hội trưởng đã xem trọng Hạ Mạt, vậy Hạ Mạt cũng chỉ có thể cố hết sức không làm hội trưởng thất vọng.”
Chu Minh Hiên thấy Hạ Mạt đã nhận lệnh, lúc này ông ta mới lộ ra ý cười, hài lòng gật đầu: “Trước đến nay cô chưa từng làm tôi thất vọng.

Tôi tin rằng lần này cũng sẽ vậy.

Nào, chúng ta uống rượu, chúc cô mã đáo thành công.”
Hạ Mạt vội vàng bưng ly lên cụng ly với Chu Minh Hiên.

Cô vừa uống rượu vừa liếc mắt nhìn Ngô Ngọc Đường.

Thấy ông ta mặt đầy ấm ức, tức mà không dám nói, Hạ Mạt thật muốn cười lớn.
Lúc này, Chiêu Đệ đứng sau lưng Hạ Mạt cũng kích động nắm chặt tay, cố gắng khiến bản thân bình tĩnh lại.

Năm năm rồi, Hạ Mạt vào Cửu Long Thập Bát hội năm năm rồi.

Năm năm này, cô ấy vì Cửu Long Thập Bát hội và vào sinh ra tử, chính là vì muốn một ngày có thể tiếp xúc đến chuyện kinh doanh thuốc phiện.

Nhưng mà bởi vì Ngô Ngọc Đường vẫn luôn không tin tưởng Hạ Mạt, bèn xếp cô ra bên ngoài chuyện kinh doanh thuốc phiện, không hề cho cô chạm đến.
Hôm nay Chu Minh Hiên cuối cùng cũng chủ động trao quyền lợi cho Hạ Mạt.

Điều này giúp cho Hạ Mạt điều tra một số việc càng dễ dàng hơn, cũng cách ngày hoàn thành nhiệm vụ của bọn họ không xa nữa.

Chiêu Đệ dường như nhìn thấy một tia sáng hi vọng, cô vô cùng vui mừng..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui