Hoàng Tử Hiên mua bán cho Trương Tiểu Lệ một hồi, cuối cùng cũng mua vào một triệu tệ trước lúc báo cáo cuối ngày, có khoảng chừng hơn mười nghìn cổ phiếu.
Sau khi cân nhắc lời nói của Hoàng Tử Hiên, Hạ Mạt tăng thêm một triệu tệ, tổng cộng mua vào hơn hai mươi nghìn cổ phiếu.
Nếu như có người ngoài ở đây thì nhất định sẽ mắng ba người bọn họ là đồ điên, lúc này còn dám cược, không sợ lỗ đến mức không thấy phương hướng.
Bên này mới vừa làm xong chuyện cổ phiếu, bên kia Lê Mỹ Gia đã gọi điện thoại tới, hỏi Hoàng Tử Hiên bận việc xong chưa, bận xong rồi thì đến công ty tìm cô.
Hoàng Tử Hiên thấy ở nhà họ Diệp cũng không còn chuyện gì nữa, bèn cúp điện thoại muốn đi.
Trương Tiểu Lệ và Hạ Mạt cùng tiễn Hoàng Tử Hiên ra ngoài, trở về Trương Tiểu Lệ vội vã cuống cuồng hỏi: “Ngày mai lúc bắt đầu phiên giao dịch, cổ phiếu Thịnh Thế thật sự có thể nóng lại không?”
Hạ Mạt ngáp một cái rồi nói: “Không biết, tôi mệt rồi, đi ngủ một lát đây.”
“Cô mới vừa bỏ ra hai triệu đi đặt cược đấy, bây giờ còn ngủ được à? Đúng là phóng khoáng.” Trương Tiểu Lệ cạn lời, nói.
“Không, chính xác là ba triệu.
Dù sao nếu như chúng ta thua cược thì chắc một triệu đó của cô cũng đổ xuống sông xuống biển rồi.” Hạ Mạt nói.
Trương Tiểu Lệ cắn răng nghiến lợi nói: “Đường chủ Hạ cứ việc yên tâm, dù cho thua cược, tôi cũng sẽ không nợ tiền của cô không trả đâu.”
“Với tiền lương làm cảnh sát giao thông của cô mà tính toán thì phải trả bảy tám chục năm đấy.” Hạ Mạt bấm đốt ngón tay tính toán, nói.
“Cô còn nói mà không biết ngại, nếu không phải vì cô thì tôi có thể bị điều từ đội cảnh sát hình sự đến đội cảnh sát giao thông à?” Trương Tiểu Lệ không nhắc tới còn đỡ, vừa nhắc tới việc này liền cáu điên lên.
Hạ Mạt lười nghe cô nhắc lại chuyện cũ, vừa đi về hướng gian phòng của mình vữa ném lại một câu nhẹ bẫng: “Loại người đầu óc ngu si như cô chỉ thích hợp luyện võ thôi, cảnh sát vẫn nên để cho người thông minh làm đi.”
Trương Tiểu Lệ tức đến đỏ cả mặt, nếu không phải sợ đánh thức ông Trương thì cô nhất định phải đánh một trận ra trò với Hạ Mạt.
…
Sau khi ảnh chụp bê bối bị tung ra ngoài, Hoàng Hùng Vỹ còn ở Yên Kinh xa xôi, lúc đó ông đang ở Yên Kinh bàn bạc với bạn.
Sau khi bàn việc xong, thư kí của ông mới dám kể lại việc này cho ông biết.
Hoàng Hùng Vỹ nhìn thấy những tấm hình kia liền tức đến mức hôn mê bất tỉnh ngay tại chỗ.
Thư ký cực kì sợ hãi, lập tức gọi xe cứu thương đưa đến bệnh viện.
May mà sau khi kiểm tra thì không có gì đáng ngại, bác sĩ truyền ít đường glu-cô, hôn mê một hai giờ mới tỉnh lại.
Vừa tỉnh lại, Hoàng Hùng Vỹ đã lập tức gọi điện thoại cho Nghiêm Thái Dung.
Ở trong điện thoại, Nghiêm Thái Dung khóc lóc nói mình không làm chuyện gì có lỗi với Hoàng Hùng Vỹ cả.
Hoàng Hùng Vỹ không hề nổi giận trong điện thoại mà chỉ bảo Nghiêm Thái Dung đợi ở nhà họ Lê không được phép ra ngoài.
Sau khi cấm túc Nghiêm Thái Dung, Hoàng Hùng Vỹ sai thư ký lập tức đặt vé máy bay trở về Long Thành.
Trên đường đến sân bay, ông đã biết ảnh hưởng xấu mà vụ bê bối gây ra cho cổ phiếu tập đoàn Thịnh Thế, không đến hai giờ là tụt xuống giới hạn giá xuống.
Đây là lần đầu tiên cổ phiếu tụt xuống giới hạn giá xuống kể từ khi tập đoàn Thịnh Thế được đưa ra thị trường, phát hành cổ phiếu.
Tuy là lo lắng cho cổ phiếu của tập đoàn Thịnh Thế, nhưng là một người chồng, lúc này Hoàng Hùng Vỹ cũng không còn rảnh đi quan tâm chuyện của công ty nữa.
Ông chỉ gọi điện thoại cho Lê Mỹ Gia, bảo cô rằng bất kể vận dụng thủ đoạn gì cũng phải ngăn chặn tin tức này, không được để nó lan rộng tiếp nữa.
Sau đó thì tắt máy lên máy bay.
Nhà họ Lê.
Nghiêm Thái Dung và Lê Long Phi ở nhà đã quýnh quáng hết cả lên, Nghiêm Thái Dung thì khóc sưng cả hai mắt.
Bà ta hoàn toàn không tính đến chuyện Lê Mỹ Gia sẽ lật lọng, sau khi lợi dụng ảnh chụp để mình đồng ý phương án căn cứ nghiên cứu khoa học lại cắn ngược bà ta một miếng.
Nếu như không phải vụ bê bối bị tung ra, bên ngoài nhà họ Lê đầy phóng viên rình rập thì bà ta đã sớm vọt tới tập đoàn Thịnh Thế tìm Lê Mỹ Gia tính sổ rồi.
Sau đó bà ta lại nhận được điện thoại cấm túc của Hoàng Hùng Vỹ nên càng không dám ra khỏi cửa.
Vừa nghĩ tới Hoàng Hùng Vỹ sắp trở lại, bà ta lại sợ đứng ngồi không yên.
Bà ta biết ảnh chụp là giả, nhưng Hoàng Hùng Vỹ không hề biết.
Mấu chốt nhất là mình hoàn toàn không tìm được chứng cứ chứng minh đó là giả, nỗi oan ức này mình có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch.
“Mẹ, chúng ta phải làm sao bây giờ? Ba sắp về rồi, liệu ông ấy có đánh chết chúng ta không? Trên mạng đều đang nghi ngờ con có phải con trai của ba không đấy, mẹ nói xem ba có mang con đi làm giám định ADN không?” Lê Long Phi hoang mang lo sợ.
Nghiêm Thái Dung thấy lần nào gặp chuyện anh ta cũng đều mang cái dáng vẻ nhu nhược này, chuyện gì cũng trông cậy vào bản thân mình xử lý thì càng tức giận, cáu tiết giơ tay cho anh ta một cái tát, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, mắng: “Khóc khóc khóc, con chỉ biết khóc thôi.
Từ nhỏ đến lớn chuyện gì cũng trông cậy mẹ lau mông cho con.
Bây giờ bản thân mẹ cũng khó tự bảo toàn, mẹ lấy cái gì lo cho con nữa!”
Lê Long Phi lập tức tỉnh mộng, đây là lần đầu tiên Nghiêm Thái Dung đánh anh ta kể từ khi anh ta có nhận thức tới nay.
Trước đây bất kể anh ta có làm chuyện vô liêm sỉ nào, bà ta cũng chỉ nỡ mắng chửi anh ta, trước giờ không nỡ động tay chân.
Nhưng lần này lại vì căm tức Lê Mỹ Gia mà phá lệ, còn khiến cho mình gặp tai ương.
Lúc này Lê Long Phi chỉ hận không thể lập tức băm vằm Lê Mỹ Gia thành nghìn mảnh.
“Không ngờ bà vẫn tự biết mình đấy! Nghiêm Thái Dung, bà thật đúng là không làm cho tôi thất vọng.
Bây giờ người của cả thế giới đều biết Hoàng Hùng Vỹ tôi bị vợ cắm sừng rồi.
Bà muốn tôi chết sao?"
Một tiếng trách mắng không quá vang dội nhưng lại dao động tâm hồn con người đột ngột truyền vào trong tai mẹ con hai người.
Nghiêm Thái Dung và Lê Long Phi sợ đến mức cả người run bắn lên, đều từ từ đứng dậy khỏi ghế salon.
Đồng thời nhìn về hướng cửa biệt thự, khi thấy quả thật là Hoàng Hùng Vỹ đã trở lại, hai người sợ đến mức suýt chút nữa té ngã.
“Hùng Vỹ, ông nghe tôi giải thích, sự việc không phải như báo nói đâu.” Nghiêm Thái Dung sợ thì sợ, nhưng vẫn vội vàng nghênh đón, vội vàng giải thích với Hoàng Hùng Vỹ.
“Bây giờ bà còn muốn giảo biện? Muốn nói với tôi là có người muốn hãm hại bà sao?” Hoàng Hùng Vỹ lạnh lùng liếc mắt nhìn bà ta.
Lê Long Phi liền vội vàng gật đầu nói: “Ba, ba đúng là cơ trí.
Những tấm hình này vốn là đồ giả, là do photoshop mà ra.
Vụ bê bối này đều là do chị con làm ra, trước đó chị ta đã cố ý lấy những tấm hình này để uy hiếp mẹ con, để mẹ đồng ý phương án căn cứ nghiên cứu khoa học.
Ba ơi, ba tuyệt đối đừng bị biểu hiện giả dối ấy che mắt, ba phải tin tưởng mẹ con, mẹ trung trinh một lòng với ba mà.”
“Đúng vậy đúng vậy, Hùng Vỹ, tôi đang muốn nói với ông việc này.
Tôi đã sớm nhận được những tấm hình này, đều là Mỹ Gia hãm hại tôi, tôi thật sự không làm bất cứ chuyện gì có lỗi với ông cả.” Nghiêm Thái Dung vội vàng nói theo.
Bốp!
Nghiêm Thái Dung vừa dứt lời, trên mặt đã trúng một cái tát thật mạnh.
Nửa bên gò má lập tức sưng lên, dấu năm ngón tay hết sức rõ ràng trên mặt.
Nghiêm Thái Dung bị một cú tát này đánh đến mức chân lảo đảo, ngã phịch xuống đất.
Đau đến mức nước mắt lã chã chảy xuống, nhưng bà ta không kịp quan tâm những thứ này, bò lên ôm lấy chân Hoàng Hùng Vỹ, khóc lóc nói: “Hùng Vỹ, ông đánh tôi mắng tôi như thế nào cũng được.
Nhưng ông nhất định phải tin tưởng tôi, tôi thật sự không hề làm chuyện đó.
Ảnh chụp đúng thật là do Mỹ Gia tìm người làm ra, nếu không sao lần trước tôi lại đồng ý với đề án của nó chứ? Hùng Vỹ, ông đừng để cơn giận khiến đầu óc mê muội, bị Mỹ Gia lợi dụng.
Từ nhỏ nó đã không thích tôi, việc này ông cũng biết mà.”
“Cút cho tôi!” Hoàng Hùng Vỹ đá một cước khiến Nghiêm Thái Dung văng ra, chỉ về phía bà ta, giận tím mặt: “Nghiêm Thái Dung, bà quả thật làm cho tôi quá thất vọng.
Nếu bà chịu ngoan ngoãn thừa nhận thì có thể còn có đường lùi, nhưng bà chẳng những giảo biện mà còn muốn đẩy hết sự việc này tới người Mỹ Gia.
Có phải bà bắt nạt tôi đã già, đầu óc không nhanh nhạy nữa không? Bà nghĩ rằng tôi không tìm người đi giám định những tấm hình kia sao? Có phải là giả hay không, trong lòng hai ta đều biết.”
Phịch!
Cú đá này của Hoàng Hùng Vỹ rất nặng, Nghiêm Thái Dung lập tức bị ông đá ra xa nửa thước, đầu còn đụng phải góc nhọn của cái bàn, đau đến mức bà ta suýt chút nữa ngất xỉu, sau đó có vết máu chảy ra từ miệng vết thương.
“Mẹ!” Lê Long Phi nhìn thấy trán Nghiêm Thái Dung bị đập đến mức lộ ra một vết thương, còn có máu chảy ra thì sợ hãi chay tới: “Mẹ, mẹ cố chịu đựng, con đưa mẹ đi bệnh viện.”
“Hôm nay các người không ai được ra khỏi cái cửa này, cho dù chết cũng phải chết ở nhà họ Lê.” Hoàng Hùng Vỹ ngăn lại nói.
Lê Long Phi giận dữ: “Ba, cho dù mẹ con có phạm lỗi tày trời, ba cũng không thể không quan tâm tới tính mạng của mẹ như thế được.
Nếu như mẹ mà chết thì ba chính là hung thủ gϊếŧ người đấy.”
“Nơi đây không có chỗ cho mày nói chuyện, cút cho tao.
Nếu không ông đánh cả mày đấy.” Bây giờ Hoàng Hùng Vỹ đang rất tức giận, bất kể là nhìn Nghiêm Thái Dung hay Lê Long Phi đều càng nhìn càng tức giận.
“Long Phi, con đi đi, đừng dính vào việc này.” Nghiêm Thái Dung biết rõ tính cách của Hoàng Hùng Vỹ, lúc tức giận thì ngay cả Lê Mỹ Gia ông cũng đánh, hơn nữa tình hình hiện tại còn như thế này, ông tuyệt đối nói được làm được.
“Con không.
Mẹ, hôm nay dù cho chịu đòn, con cũng phải chắn cho mẹ, con chịu đòn thay mẹ.” Dù bình thường Lê Long Phi có khốn nạn đến đâu đi nữa thì vào thời điểm này, anh ta cũng có lòng hiếu thảo muốn bảo vệ mẹ mình.
Hơn nữa anh ta biết rất rõ, nếu như mẹ mình mà xảy ra chuyện gì thì anh ta cũng khó mà một mình chống chọi.
Vì vậy bất kể thế nào, anh ta cũng không thể để Nghiêm Thái Dung gặp chuyện không may..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...