Sau khi đám người Kinh Hoan rời đi, Hoàng Tử Hiên đi tới chỗ Sài Tuấn.
“Này, chàng trai này cậu đừng hiểu nhầm.
Chúng tôi và đám người kia không giống nhau, bọn họ mới khốn kiếp, bọn tôi chỉ nhận lệnh tới đây để chặn bọn họ lại thôi.
Cậu đừng hiểu lầm.” Thấy Hoàng Tử Hiên đi về phía mình, người của Sài Tuấn vội vàng giải thích.
“Tôi biết, tôi chỉ muốn xem vết thương của tanh ta thôi.” Hoàng Tử Hiên đáp.
Người kia à một tiếng rồi mới phản ứng lại, vội gật đầu nhường đường.
Sài Tuấn đã hôn mê bất tỉnh, sắc mặt tái nhợt nằm yên trên đất.
Hoàng Tử Hiên đi tới ngồi xổm xuống trước mặt anh ta, dò xét mạch đập của anh ta, rồi kiểm tra phần xương bả vai, phát hiện anh ta bị nội lực của tpb đánh cho thương nặng, anh không khỏi nhíu mày.
“Vết thương của Sài Tuấn thế nào?”
Nghe thấy giọng nói lại, mọi người đồng loại nhìn lại, thấy Hạ Mạt tới đồng thanh hô lên: “Đường chủ.”
Hạ Mạt ừ, vừa nãy có người ngoài nên cô không tiện ra mặt, sau khi đám người Kinh Hoan chạy trối chết rồi cô mới tới.
“Bị nội thương nặng, xương bả vai có dấu hiệu vỡ vụn, trước tiên nên đưa đến bệnh viện chụp X-quang xem đã.” Hoàng Tử Hiên đứng lên đáp.
Hạ Mạt nghe vậy thì nhíu mày, chọn ra bốn người, ra lệnh: “Các người đưa Sài Tuấn đến bệnh viện, tôi sẽ qua đó ngay lập tức.
Cẩn thận một chút, đừng động vào vai anh ta.”
“Vâng, Đường chủ.” Bốn người được chọn cẩn thận nâng Sài Tuấn lên đưa tới bệnh viện.
“Các người cũng quay về đi, nhớ kĩ, đêm nay các người chưa từng nhìn thấy tôi.” Hạ Mạt nói với những người còn lại.
Đám cấp dưới còn lại cung kính gật đầu vâng lời, nhanh chóng tản đi.
Những người này vừa rời khỏi, dì Thôi thở dài một hơi nhẹ nhõm, vỗ ngực nói: “Làm tôi sợ muốn chết, may mà mọi người tới đúng lúc, không thì hậu quả khó mà tưởng tượng được.”
“Dì Thôi, bọn họ không làm dì bị thương chứ?” Trương Tiểu Lệ bước vội tới hỏi.
Dì Thôi lắc đầu đáp: “Không sao, chỉ bị dọa chút thôi.
Tiểu Lệ, cháu mau xem xem Thập Cửu thế nào rồi?”
Trương Tiểu Lệ xác định bà không bị thương xong thì nhanh chóng đi qua xem con chó nhỏ bị trúng đạn.
Lúc này, Hoàng Tử Hiên cũng đi tới chỗ con chó, thấy Trương Tiểu Lệ bế nó lên, anh nói: “Chắc là bọn họ dùng thuốc mê chuyên để bắt động vật, tẩm vào cây kim châm vào người nó.”
Trương Tiểu Lệ nghe vậy thì vạch lông con chó ra tìm, thấy dưới lớp lông dài đó là một cây kim, cô nghe lời Hoàng Tử Hiên rút cây kim đó ra.
“Loại thuốc gây mê này chỉ khiến cho chó ngất đi thôi, không có tác hại gì nữa đúng không?” Trương Tiểu Lệ không yên tâm hỏi.
“Hẳn là không, đợi lúc nó tỉnh thì cô quan sát thêm một chút.” Hoàng Tử Hiên đáp.
Trương Tiểu Lệ gật đầu, ba người bèn đi theo dì Thôi ra sân sau.
Gia Gia biết chắc chắn ở trước nhà đã xảy ra chuyện, nhưng cô bé không dám chạy ra thêm phiền phức, chỉ có thể nói chuyện với Trương Tiểu Lệ xong thì lo lắng chờ đợi.
Vừa nhìn thấy mấy người đi vào, cô bé lập tức xông lên hỏi.
“Không sao, người xấu đều bị Hoàng Tử Hiên đuổi đi rồi.” Trương Tiểu Lệ xoa đầu cô bé trấn an.
Gia Gia yên tâm một chút, nhưng vẫn lo lắng hỏi: “Sau này bọn họ có quay lại nữa không?”
“Không đâu.” Trương Tiểu Lệ lắc đầu đáp.
“Không quay lại là được rồi.” Gia Gia cười hì hì với Hoàng Tử Hiên: “Anh Hoàng Tử Hiên thật là lợi hại, đánh một lần đã khiến bọn họ sợ không dám quay lại nữa.”
Hoàng Tử Hiên cười khẽ, giơ tay xoa đầu cô bé: “Gia Gia cũng lợi hại, lá gan rất lớn.”
Gia Gia xấu hổ đỏ mặt, vội vàng nhận lấy chó trong tay Trương Tiểu Lệ, chạy ra ngoài: “Em đi để Thập Cửu vào trong ổ.”
Thấy Gia Gia xấu hổ, mọi người bật cười.
Tùy tiện nói chuyện phiếm vài câu xong, Hạ Mạt lo lắng Sài Tuấn đang bị thương, nên định rời đi.
Trương Tiểu Lệ sợ dì Thôi và Gia Gia lo lắng không ngủ được, nên nói mình sẽ ở lại với bọn họ một hôm.
Hoàng Tử Hiên cũng đồng ý với cách làm của Trương Tiểu Lệ, nên anh và Hạ Mạt đi về trước.
Lúc bọn họ lái xe chạy tới bệnh viện, Sài Tuấn vừa mới ra khỏi phòng giải phẫu.
Lúc được đưa đến bệnh viện, chụp X-quang ra xương bả vai bị vỡ vụn, anh ta nhanh chóng được đưa vào phòng phẫu thuật, bên trong có mấy cây đinh thép để cố định lại, bác sĩ nói nghỉ ngơi khoảng ba tháng là sẽ ổn định.
Lúc em dâu nói chuyện này với Hạ Mạt, vành mắt cô ấy hồng hồng, chắc chắn là vừa khóc xong.
Hạ Mạt áy náy nói: “Là tôi không lo lắng chu toàn, biết rõ cấp dưới của Kinh Hoan có công phu không tồi nhưng vẫn phái Sài Tuấn đi.”
“Chị Hạ, chị đừng nói vậy.
Tuy rằng trong bộ phận của chúng ta có không ít người, nhưng người đáng tin lại không có nhiều.
Gặp phải chuyện như thế, đương nhiên chỉ có Sài Tuấn là thích hợp đi thôi.” Em dâu nghe Hạ Mạt tự trách, vội an ủi.
Tuy rằng nói vậy, nhưng Sài Tuấn bị thương nặng vẫn khiến Hạ Mạt băn khoăn.
“Mọi người không cần lo lắng, có tôi ở đây, Sài Tuấn bị nội thương như thế nhưng chỉ một tuần là sẽ khỏe hơn thôi.
Về phần xương cốt bị vỡ, tôi đảm bảo sau nửa tháng là sẽ liền lại như cũ.” Hoàng Tử Hiên ở bên cạnh nói.
Anh vừa dứt lời, Hạ Mạt và em dâu lập tức nhìn anh: “Anh nói thật sao?”
“Tôi lừa các cô làm gì?” Hoàng Tử Hiên mỉm cười, đi vào phòng bệnh.
Hạ Mạt và Chiêu Đệ kia kích động đuổi theo.
Trong phòng bệnh có hai đàn em trông coi, vừa thấy Hạ Mạt, bọn họ nhanh chóng bước lên đón, hô một tiếng Đường chủ.
“Các cậu đi ra ngoài đi, canh giữ bên ngoài không cho người khác tiến vào.” Hạ Mạt gật đầu ra lệnh.
Hai người kia vâng lời đi ra.
“Đợi lát nữa sẽ có một người đàn ông thân hình bình thường, bề ngoài trông hơi khốn nạn sẽ đến đây, các cậu cho ông ta vào là được.” Hoàng Tử Hiên nói với hai người kia.
Hai người à một tiếng, cảm thấy kì lạ đi ra ngoài.
Người đàn ông thân hình bình thường, gương mặt khốn nạn, sao nghe thế nào cũng giống người xấu.
“Các cô đỡ anh ta ngồi dậy, bây giờ tôi phải điều tiết nội thương cho anh ta.” Hoàng Tử Hiên nói với Hạ Mạt và Chiêu Đệ.
Hai cô gái gật đầu, vội vàng đỡ Sài Tuấn còn đang hôn mê ngồi lên.
Hoàng Tử Hiên cởi giày, khoanh chân ngồi trước người Sài Tuấn, hai tay dán lên ngực anh ta, vừa để chống đỡ cho anh ta không ngã, vừa để vận nội lực chữa thương cho anh ta.
Hạ Mạt và Chiêu Đệ không dám quấy rầy, yên lặng đứng hai bên nhìn bọn họ.
Khoảng chừng mấy phút sau, cửa phòng bệnh bị đẩy ra, Chiêu Đệ lập tức nhìn thấy một người đàn ông không gầy không béo đi vào.
“Tôi không ngờ cái người không gầy không béo, trông khốn nạn mà Hoàng Tử Hiên nói lại là anh.” Nhìn thấy Kim Kỵ Dung, Hạ Mạt nở nụ cười.
“Gì mà gương mặt khốn nạn? Ánh mắt mấy người có vấn đề à? Tôi đây đẹp trai phóng khoáng như thế này, dễ nhìn như thế này cơ mà.
Cậu ta đang ghen tị vì tôi đẹp trai đấy.” Kim Kỵ Dung không phục nói.
Chiêu Đệ kia chưa từng thấy Kim Kỵ Dung, bị sự hài hước của anh ta chọc cười.
Hạ Mạt đã biết Kim Kỵ Dung da mặt dày rồi, cô chỉ im lặng nhìn lên trần nhà thôi: “Hoàng Tử Hiên gọi anh tới làm gì?”
“À, tôi tới đưa đồ.” Kim Kỵ Dung nói xong lấy một cái bình nhỏ từ trong áo ra như làm ảo thuật.
Ánh mắt Hạ Mạt sáng lên, cô nhớ rõ lần trước khi mình và Hoàng Tử Hiên bị thương, Kim Kỵ Dung đưa cho bọn họ một bình thuốc nhỏ rất thần kì, sau khi ăn xong nội thương của bọn họ được chữa khỏi nhanh chóng, vết thương ngoài da của Hoàng Tử Hiên cũng khép lại sau một đêm.
Có những liều thuốc thần kì như thế này, vết thương của Sài Tuấn chắc chắn sẽ nhanh chóng khôi phục.
“Cho tôi.” Hạ Mạt vui vẻ giơ tay ra.
“Tiền trao cháo múc.” Kim Kỵ Dung cười hí hí vươn tay lên cao.
Hạ Mạt trừng mắt: “Còn muốn tiền?”
“Cô nói lạ thế, những bình thuốc này tôi đều phải dùng tiền mua đấy.
Chúng đáng giá như thế nào, không phải cô cũng biết rồi sao? Lần trước cho cô miễn phí là vì nể mặt Hoàng Tử Hiên.
Lần này tôi không mua bán lỗ vốn nữa, dù sao thì cô không trả tiền, tôi cũng không đưa thuốc.” Kim Kỵ Dung đáp.
Khóe miệng Hạ Mạt giật một cái.
“Được, tôi trả tiền, bao nhiêu?” Chiêu Đệ kia lo cho Sài Tuấn, bèn hỏi thẳng.
“Ở đây có một viên Bồi Nguyên đan, một viên Phục Cốt đan.
Nể tình chúng ta đều là người quen, tôi sẽ không lấy lãi.
Thế này nhé, các cô đưa tôi hai trăm nghìn tệ là được.” Kim Kỵ Dung hào phóng nói.
“Hai trăm nghìn!” Chiêu Đệ kinh ngạc: “Sao anh không đi cướp luôn đi? Thiên Sơn Tuyết Liên cũng không đắt đến mức ấy.”
“Thiên Sơn Tuyết Liên làm sao bằng được bình thuốc này của tôi.” Kim Kỵ Dung lườm cô ấy một cái: “Cô không hiểu, giá đó đã là tốt lắm rồi.”
Chiêu Đệ còn định nói thêm gì nữa, nhưng lại bị Hạ Mạt ngăn lại.
“Rồi, hai trăm nghìn thì hai trăm nghìn tệ.
Đưa cho tôi.” Hạ Mạt biết rõ sự quý giá của những viên thuốc này, cái giá như vậy cũng không quá đắt.
“Cũng coi như biết nhìn hàng.” Kim Kỵ Dung cười hì hì, nhanh chóng lấy một tấm thẻ ra đưa cho Hạ Mạt: “À, đây là thẻ ngân hàng của tôi, cô gửi tiền vào đây nhé.”
“Tôi còn có thể ăn chặn của anh chắc!” Hạ Mạt trợn mắt..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...